Chương 3 - Người Khác Trong Gương

11

Cảnh tượng “Nguyệt Nguyệt giả” biến sắc trước gương cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi biết đó không phải chuyện người bình thường có thể làm.

Có thể khiến tất cả mọi người tin rằng cô ta chính là Nguyệt Nguyệt, nhất định là đã dùng thủ đoạn rất đặc biệt.

Vì thế, tôi liên lạc với một người bạn có quen biết giới huyền học tên Triệu Tư Kỳ, nói muốn tìm một vị thầy đáng tin để xem chuyện này.

Cô ấy rất ngạc nhiên, hỏi tôi chẳng phải xưa giờ không tin mấy chuyện đó sao?

Tôi chỉ cười khổ, không đáp.

Gặp phải chuyện như thế này, đâu còn là tin hay không tin nữa.

Tối đó, tôi phải nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm và căm ghét để tiếp tục ngủ cùng “Nguyệt Nguyệt giả” trên một chiếc giường.

Đã bao lần tôi muốn kéo cô ta dậy, bóp cổ tra hỏi rốt cuộc cô là thứ gì, con gái tôi hiện giờ ở đâu, nó có sao không.

Nhưng tôi cố kìm lại.

Cô ta trà trộn vào ngôi nhà này chắc chắn có mục đích, dù tôi chưa rõ là gì, nhưng cũng đủ khiến cô ta học thuộc khẩu vị, hành vi, thói quen, để biến mình thành người khác.

Tôi không thể hành động manh động.

Trước khi nắm đủ bằng chứng, nếu để lộ ra rằng tôi đã phát hiện điều gì, rất có thể sẽ bị cô ta và Tống Tu Trúc liên thủ lấy cớ tôi có vấn đề tâm thần mà nhốt lại.

Ít nhất bây giờ, tất cả vẫn còn đang cố tỏ ra yên bình.

Ngày nghĩ đêm mơ, đêm đó tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ dị.

Mơ thấy trong một buổi họp mặt gia đình, cha mẹ, con gái và chồng tôi đều có mặt, cả nhà vui vẻ đầm ấm.

Bỗng có một con ma xuất hiện, tôi biết nó là ai, nhưng bất kể làm gì cũng không thể phát ra tiếng.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lần lượt hại chết từng người một.

Cuối cùng, đôi bàn tay đó siết chặt lấy cổ tôi.

Bị lay tỉnh dậy, tôi thở hổn hển từng hơi, nhìn thấy gương mặt lo lắng của “Nguyệt Nguyệt giả”.

Cô ta hỏi:

“Mẹ, mẹ gặp ác mộng à?”

Tôi dùng hết sức ôm chặt lấy cô ta, cô ta hơi bất ngờ, nhưng không gỡ ra.

Tôi âm thầm hét lên trong lòng:

Nguyệt Nguyệt, con chờ mẹ nhé, mẹ nhất định sẽ đưa con trở về.

12

Tôi ngừng viết bản thảo, dồn toàn bộ tâm trí vào việc điều tra chuyện này.

Bên phía Tống Thần Dương vẫn chưa có tin tức gì.

Triệu Tư Kỳ nói vị đại sư mà cô quen đã lên phía Bắc xử lý công việc, phải vài ngày nữa mới quay về.

Mọi chuyện không có tiến triển, lòng tôi như lửa đốt, mỗi ngày vẫn phải tiếp tục diễn kịch với Tống Tu Trúc và “Nguyệt Nguyệt giả”.

Khi tôi thay đổi góc nhìn để quan sát Tống Tu Trúc, bỗng nhận ra — anh ta dường như cũng không phải người chồng hoàn mỹ như tôi từng nghĩ.

Sự dịu dàng của anh ta rất khuôn mẫu, cứng nhắc.

Thứ gọi là ổn định cảm xúc, thực chất chỉ là sự lãnh đạm không gợn sóng, nên có thể xử lý mọi chuyện một cách điềm nhiên.

Những phát hiện này khiến tôi lạnh lòng — sau hơn hai mươi năm hôn nhân, hóa ra giờ tôi mới thực sự hiểu con người anh ta.

Mỗi ngày, sau khi hai người họ ra khỏi nhà, tôi lại thay thẻ nhớ của thiết bị nghe lén, rồi nghe lại đoạn ghi âm của hôm trước.

Nhưng chẳng thu được thông tin gì hữu ích.

Cứ thế trôi qua bốn ngày, cuối cùng tôi cũng nghe được một đoạn hội thoại giữa Tống Tu Trúc và “Nguyệt Nguyệt giả”.

Đáng tiếc là giọng nói rất nhỏ, lại còn dùng phương ngữ quê nhà Tống Tu Trúc.

Anh ta đến từ một thị trấn nhỏ ở miền Nam, nơi đó người dân nói một loại phương ngữ đặc biệt.

Tôi không nói được, Nguyệt Nguyệt cũng không, chỉ có thể nhận ra qua âm thanh.

Dù không hiểu nội dung, đoạn đối thoại đó chứng minh hai điều.

Thứ nhất, Tống Tu Trúc quả nhiên cấu kết với “Nguyệt Nguyệt giả”.

Thứ hai, cô ta và anh ta đến từ cùng một nơi.

Khi tôi còn đang suy nghĩ về phát hiện mới này, thì nhận được tin nhắn từ Tống Thần Dương.

13

Tôi và Tống Thần Dương hẹn gặp nhau tại một hội sở cao cấp thuộc Tống thị — rất thích hợp để bàn chuyện kín đáo.

Tống Thần Dương đặt một xấp tài liệu dày lên tay tôi, đồng thời nói:

“Em không nói không được xem nên anh xem trước rồi. Không thấy gì bất thường cả.”

“Tống Tu Trúc đúng là mẫu chồng lý tưởng tiêu chuẩn, mỗi ngày chỉ quanh quẩn giữa nhà và trường. Thỉnh thoảng tụ họp bạn bè, cũng toàn là mấy giảng viên lâu năm.

Giải trí hàng ngày thì hoặc đi chơi cờ, hoặc câu cá. Giao dịch tài chính cũng rất sạch sẽ.”

Tống Thần Dương thông thạo mọi ngóc ngách, nhưng tôi không ngờ anh điều tra kỹ đến mức đó, bất giác hỏi:

“Anh còn tra cả lịch sử giao dịch tài khoản à?”

Anh nhấp một ngụm cà phê:

“Ừ, làm thì làm cho trót. Giáo sư Tống đúng là khiến người ta cảm khái, không thuốc lá không rượu, khoản chi lớn nhất mỗi tháng là làm từ thiện cho quê nhà.”

Tôi ngừng lật tài liệu, hỏi:

“Anh ấy làm từ thiện gì?”

Tống Thần Dương đáp:

“Chuyển tiền cho một tổ chức từ thiện hỗ trợ học sinh ở quê thôi, có ghi rõ đây. Em không biết chuyện này à?”

Tôi nhạt giọng:

“Không biết.”

Anh khẽ bật tiếng “chậc”:

“Làm việc tốt thì giấu em làm gì chứ, em đâu có nhỏ nhen đến vậy.”

Quê nhà… tổ chức từ thiện…

Tôi chợt nhớ đến đoạn ghi âm mà Tống Tu Trúc nói chuyện với “Nguyệt Nguyệt giả” bằng phương ngữ, trực giác báo có gì đó không ổn.

Đúng như Tống Thần Dương nói, đây đâu phải chuyện xấu, sao phải giấu tôi?

Tôi nói với anh:

“Anh à, giúp em điều tra tổ chức từ thiện đó đi.”

Tống Thần Dương là người thế nào, vừa nghe liền hiểu ý tôi:

“Ý em là… tổ chức từ thiện kia có vấn đề?”

Tôi gật đầu:

“Có thể chỉ là tổ chức trên danh nghĩa.”

14

Triệu Tư Kỳ nói với tôi rằng vị đại sư đã quay về, hai ngày tới có thể gặp tôi.

Tôi không chậm trễ chút nào, nhờ cô ấy hẹn thời gian gặp, rồi mang theo lễ vật đến tận nơi.

Đại sư là một người phụ nữ tầm tuổi tôi, đôi mắt sáng, chân mày thanh thoát, thần sắc rất minh mẫn.

Triệu Tư Kỳ nói bà họ Trần, tôi có thể gọi là chị Trần.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện trong thời gian qua cho chị Trần nghe.

Nghe xong, chị khẽ nhíu mày, hỏi:

“Vừa nãy cô nói, chồng cô là người ở Ngôn Thành?”

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy, là một thị trấn nhỏ ở phía Nam.”

Chị im lặng hồi lâu, rồi bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó mới mở miệng:

“Chuyện này… có chút manh mối rồi.”

Tôi vội vàng nói:

“Chị Trần, xin chị nói rõ.”

Chị bắt đầu giải thích chậm rãi:

“Lúc còn trẻ, tôi từng theo sư phụ đến vùng Tây Nam, nghe nói ở đó có một loại tà thuật, gọi là Thuật đánh cắp gương mặt.”

Tôi vô thức hỏi lại:

“Thuật đánh cắp gương mặt?”

Đại sư gật đầu:

“Thuật đổi mệnh thông thường thì chỉ là nhân lúc đối phương vận khí suy yếu mà chiếm lấy may mắn trong số mệnh họ, dễ thực hiện, cũng dễ phá giải.

Nhưng thuật đánh cắp gương mặt thì khác, nó cho phép người ta thay thế hoàn toàn người khác.

Muốn làm được điều đó, kẻ đánh cắp phải bắt chước từng lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ của nạn nhân trong vài năm, rồi dùng bí thuật để từ thần giống đến hình giống, đến mức thật giả khó phân.”

Tôi nghe mà lạnh cả người:

“Ý chị là… kế hoạch này đã được sắp đặt từ rất lâu rồi?”

Chị Trần nghiêm trọng gật đầu:

“Ít nhất cũng đã ba, bốn năm.”

Nghĩ đến người nằm bên gối mình đã tính kế tôi và con gái từ nhiều năm trước, lòng tôi lạnh buốt.

Tôi run giọng hỏi câu mà mình đau đáu nhất:

“Chị Trần, con gái tôi… nó còn sống không?”

Chị thở dài một hơi:

“Tin tốt là, để thi triển thuật đánh cắp gương mặt, người bị đánh cắp phải còn sống, như vậy sự liên kết mới duy trì được.”

Nghe đến đây, trái tim tôi vốn treo lơ lửng bấy lâu mới tạm buông xuống phần nào.

15

Dù biết rằng nếu con bé còn sống thì tình cảnh cũng không thể tốt đẹp gì, lòng tôi vẫn đau như dao cắt.

“Chị Trần, chị có thể đoán được con gái tôi đang ở đâu không?”

Chị Trần nói, chị đã thử đoán vị trí của con bé, nhưng bị sương mù che kín — có thể do thuật đánh cắp đã thành công, cũng có thể có người thi triển pháp thuật để che mắt.

Chị khuyên tôi rằng, đã biết ai là người bày mưu, thì nên bắt đầu điều tra từ hành tung của đối phương.

Còn chị, sẽ cố gắng phá giải thuật đánh cắp thử cắt đứt liên kết giữa con gái tôi và kẻ đánh cắp.

Tôi gật đầu đồng ý.

Chị Trần cũng nói, muốn thành công trong thuật đánh cắp không thể làm trong một sớm một chiều — người đứng sau đã âm thầm bố trí rất lâu.

Muốn phá giải, cũng phải bỏ công sức tương ứng, nếu không chỉ tổ hại ngược lại bản thân.

Chị sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ, bảo tôi hãy yên tâm.

Trước khi lật bài ngửa, con gái tôi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi đưa chị một tấm ngân phiếu giá trị lớn, nắm chặt tay chị, cầu xin chị nhất định phải cứu con gái tôi.

Chị Trần vỗ nhẹ tay tôi để an ủi, rồi đưa tôi một lọ thủy tinh nhỏ.

Chị nói:

“Nước trong này từng được dâng trước bài vị tổ sư, lại được tôi làm phép, bôi lên mí mắt sẽ giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của đối phương trong thời gian ngắn.

Nhưng nhất định không được để họ phát hiện, tôi sợ bọn chúng sẽ liều mạng.”

Tôi cảm ơn chị lần nữa, rồi rời khỏi nhà chị.

Triệu Tư Kỳ vỗ nhẹ lên lưng tôi, hỏi:

“Mọi chuyện giải quyết được chứ?”

Tôi gật đầu yếu ớt.