Chương 28 - Người Hiến Thận

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Những ngày sau khi bản án được tuyên giống như bị ai đó đột ngột nhấn nút phát chậm.

Quả nhiên, phía Chu Dục đã nộp đơn kháng cáo.

Luật sư Trình đã đoán trước, bình tĩnh bắt tay vào chuẩn bị hồ sơ cho phiên phúc thẩm.

“Chỉ là thủ tục thôi, không thay đổi được gì đâu. Cùng lắm chỉ kéo dài thời gian.”

Anh ấy nói.

Tôi cũng không còn quá quan tâm nữa.

Cuộc chiến kéo dài ấy, với tôi, đã chấm dứt ngay khoảnh khắc tờ phán quyết được chuyển đến.

Những gì còn lại, chỉ là dọn dẹp chiến trường, nhận lấy chiến lợi phẩm, và quan trọng nhất — xây dựng lại cuộc sống của chính mình.

Khoản tiền được chia và bồi thường tổn hại tinh thần, Chu Dục đương nhiên không có khả năng trả một lần.

Luật sư Trình thay mặt tôi đạt được thỏa thuận trả góp với phía bên kia, mỗi quý chuyển khoản một lần, trực tiếp vào tài khoản của tôi.

Số tiền ấy không lớn, nhưng mỗi lần nghe tiếng ting khi nhận được thông báo từ ngân hàng, lại như một dấu chấm nhỏ, liên tục khẳng định rằng đoạn quá khứ đầy hoang đường đó đã thực sự khép lại, và cũng nhắc tôi nhớ rằng công sức và quyền lợi của mình, cuối cùng cũng được công nhận – dù có hơi muộn.

Tôi dùng một phần trong số đó, cộng thêm tiền tiết kiệm, đăng ký lớp nâng cao về phân tích dữ liệu, còn mua thêm sách chuyên ngành và vài thiết bị cần thiết.

Quá trình học không hề dễ dàng, cần rất nhiều thời gian và nỗ lực, nhưng cảm giác học tập chỉ để hoàn thiện bản thân, để mở rộng tiềm năng, khiến tôi cảm thấy rất đáng giá.

Lý Dao cười bảo tôi giờ thành “mọt sách”, còn nói ánh sáng trong mắt tôi khi chăm chú học tập còn hiệu quả hơn bất kỳ loại mỹ phẩm nào.

Trong công việc, vì từng chủ động nhận việc và hoàn thành xuất sắc, tôi nhận được sự công nhận từ cấp trên, và có cơ hội dẫn dắt một nhóm nhỏ.

Dù áp lực tăng lên, thử thách nhiều hơn, nhưng cũng cho tôi thấy một tương lai nghề nghiệp rộng mở hơn.

Tôi không còn chỉ là một “người vợ tốt”, một “nhân viên tốt”, mà bắt đầu trở thành một người chuyên nghiệp – có ý tưởng, có năng lực, có hoài bão.

Cuộc sống của tôi được lấp đầy bởi việc học, công việc, và đôi lúc là những buổi gặp gỡ cùng Lý Dao và vài người bạn cũ.

Căn hộ mới của tôi được tôi từ từ bài trí thật ấm cúng. Ban công có vài chậu cây dễ chăm, giá sách dần được lấp đầy, nhà bếp cũng bắt đầu có mùi khói lửa quen thuộc.

Sáng cuối tuần, tôi thường tự làm bữa sáng tinh tế, bật nhạc nhẹ, thong thả ăn xong.

Nếp sống đơn giản, yên bình, hoàn toàn do bản thân làm chủ ấy, mang lại cho tôi sự an yên và sức mạnh chưa từng có.

Thông tin về Chu Dục và Trần Cảnh Ninh vẫn thỉnh thoảng như mảnh vụn trong gió, lướt qua tai tôi.

Phiên phúc thẩm kết thúc mà không có gì bất ngờ, giữ nguyên bản án cũ.

Nghe nói khi tuyên án, mẹ Chu Dục đã ngất tại chỗ, phải đưa vào bệnh viện.

Bản thân Chu Dục, sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe không hồi phục như kỳ vọng.

Một bên thận bị cắt bỏ, cộng với áp lực tinh thần và tài chính trước và sau mổ, khiến anh ta suy kiệt nghiêm trọng, thời gian dài không thể làm việc.

Công việc vốn đã không ổn định cuối cùng cũng mất luôn.

Anh ta buộc phải dọn về căn nhà cũ của bố mẹ để nghỉ ngơi, sống nhờ vào tiền hưu trí và việc lặt vặt không ổn định.

Người đàn ông từng mỉm cười dịu dàng, mang dáng vẻ trí thức ngày nào, giờ đã bị cuộc đời mài mòn đến mức tiều tụy, ánh mắt chỉ còn mệt mỏi và u tối.

Còn Trần Cảnh Ninh, ca phẫu thuật được xem là thành công, nhưng phản ứng thải ghép sau đó lại nặng hơn dự kiến.

Cô ta phải uống thuốc chống thải ghép đắt tiền trong thời gian dài, tái khám định kỳ, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, còn lâu mới có thể “trở lại cuộc sống bình thường”.

Nghe nói thái độ của cô ta với Chu Dục cũng đã thay đổi rõ rệt, từ cảm kích dựa dẫm ban đầu chuyển thành oán trách và soi mói, chê anh ta vô dụng, không đủ khả năng chu cấp điều kiện chữa trị tốt hơn, cũng trách nhà anh ta chẳng giúp được gì.

Lời hứa “sau khi khỏi bệnh sẽ đi làm trả tiền” ngày trước, tất nhiên chỉ còn là gió thoảng.

Giữa họ, ngoài nợ nần và bệnh tật, dường như chẳng còn gì ràng buộc.

Bố mẹ Chu Dục thì càng căm ghét “tai họa” này, quan hệ gia đình rơi xuống đáy vực.

Những tin tức đó nghe xa lạ như chuyện ở kiếp khác, vừa mơ hồ vừa mệt mỏi.

Thỉnh thoảng nhớ lại, trong lòng tôi không còn oán hận, cũng chẳng còn thương cảm, chỉ là một tiếng thở dài nhẹ bẫng.

Họ đã sống đúng theo lựa chọn của mình, mắc kẹt trong cái kén mà chính họ giăng ra, giày vò lẫn nhau, mãi không thoát nổi.

Đó là nhân quả của họ, là vũng lầy của họ.

Còn tôi, đã lên bờ, bước tiếp không ngừng.

Mùa xuân năm sau, tôi nhận được chứng chỉ phân tích dữ liệu nâng cao.

Đúng lúc công ty thành lập một bộ phận kinh doanh số mới, đang tuyển người, tôi vượt qua nhiều vòng phỏng vấn, chính thức được chuyển sang vị trí tổ trưởng.

Tuy lại bắt đầu từ đầu, nhưng lĩnh vực hoàn toàn mới, công việc nhiều thử thách hơn và mức lương cao hơn khiến tôi tràn đầy kỳ vọng về tương lai.

Hôm chuyển nhà, Lý Dao và hai người bạn khác đến giúp.

Căn hộ mới rộng rãi hơn, có một phòng làm việc nhỏ. Tôi chuyển bó hướng dương đã khô từ lâu nhưng vẫn giữ được sắc vàng rực rỡ, từ bậu cửa sổ cũ sang góc bàn mới.

“Còn giữ à?”

Lý Dao liếc thấy, nhướng mày hỏi.

“Ừ.”

Tôi lau lớp bụi mỏng trên bình thủy tinh.

“Để tự nhắc mình, phải luôn hướng về phía có ánh sáng.”

Tối hôm đó, chúng tôi gọi đồ ăn ngoài, mở một chai rượu, coi như một buổi tiệc tân gia nhỏ.

Bên ngoài là thành phố lung linh đèn hoa, bên trong là tiếng cười nói rôm rả của bạn bè.

Khi đã lưng lưng, tôi ra ban công hít thở.

Gió đêm mùa xuân mang theo hơi ấm và hương hoa, lướt nhẹ qua má.

Điện thoại rung trong túi.

Tôi lấy ra xem, là tin nhắn thông báo ngân hàng – khoản “trả góp” quý này của Chu Dục đã đến.

Vẫn là con số nhỏ ấy, nhưng khi nhìn dãy số ấy, tôi chợt nhận ra, nó không còn chỉ là khoản bồi thường hay món nợ nữa.

Nó giống như một tọa độ âm thầm, đánh dấu độ cao mà tôi đã tự mình leo lên từ vực sâu, đánh dấu một bầu trời trong lành sau cơn bão mà tôi đã một mình đi qua.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm sâu thẳm không sao, nhưng nơi xa, ánh sáng từ những tòa cao ốc tạo thành một dòng sông ánh sáng ấm áp.

Tôi biết, trong dòng sáng ấy, không có ánh đèn nào dành riêng cho tôi, nhưng cũng chẳng có ánh đèn nào đủ sức dập tắt tôi thêm lần nữa.

Sau lưng, Lý Dao gọi tôi vào cắt bánh.

Tôi khẽ đáp lại, nhìn bầu trời đêm lần cuối, rồi quay đầu bước vào căn phòng ngập tràn ánh sáng và hơi ấm.

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng, cách biệt hoàn toàn với gió lạnh và u ám của quá khứ.

Một chương mới đang âm thầm bắt đầu được viết ra.

Và người cầm bút — ánh mắt đã sáng rõ, bước chân vững vàng, trong lòng chẳng còn gì do dự.

(Hết)

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)