Chương 25 - Người Hiến Thận
“Cô nói bậy! Cô hiểu cái gì! Chuyện giữa tôi và Cảnh Ninh, đến lượt cô đánh giá sao?!”
Anh ta vung mảnh nhựa lên, cảm xúc càng thêm kích động.
“Đúng! Tôi đã lừa cô! Tôi đã có lỗi với cô! Nhưng tôi biết sai rồi! Giờ tôi thành ra như thế này, tôi sắp chết rồi! Cô không thể tha thứ cho tôi một lần sao?! Cô nhất định phải nhìn tôi chết mới vui lòng đúng không?!”
Anh ta bắt đầu nói năng loạn cào cào, nước mắt nước mũi tèm lem, máu từ cổ tay chảy xuống dọc cánh tay, nhỏ từng giọt xuống nền gạch trắng, đỏ đến chói mắt.
Bên ngoài bác sĩ gõ cửa, giọng lo lắng: “Anh Chu! Bình tĩnh! Chị Giang, chị khuyên anh ấy đi!”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt — người mà tôi từng nghĩ có thể gửi gắm cả đời — và mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại về anh ta cũng hoàn toàn nát vụn.
Chỉ còn lại sự chán ghét và thương hại đến tột cùng.
“Chu Dục.”
Giọng tôi không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng, ép xuống tiếng khóc gào của anh ta.
“Anh sẽ không chết đâu. Bệnh viện sẽ không để anh chết, pháp luật cũng sẽ không để tôi mang tiếng ép anh tới đường cùng. Màn kịch này anh diễn đủ rồi. Bỏ thứ đó xuống, phối hợp điều trị, chuẩn bị làm phẫu thuật. Con đường chuộc tội này là anh tự chọn, có bò cũng phải bò cho xong.”
Tôi dừng một chút, mắt lướt qua cổ tay anh ta đang rỉ máu. Thứ màu đỏ ấy chẳng khơi lên nổi chút dao động nào trong lòng tôi.
“Còn giữa tôi và anh, từ lâu đã kết thúc rồi. Sống chết của anh, tội lỗi của anh, sự hy sinh vĩ đại của anh — không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi đến đây không phải để tha thứ, không phải để cứu anh. Chỉ để nói cho anh, và cho tất cả người ngoài kia biết —”
Tôi nâng giọng, để bác sĩ và bảo vệ ngoài cửa nghe cho rõ:
“Từ hôm nay, tôi và anh Chu Dục, cắt đứt hoàn toàn. Mọi hành vi của anh, mọi hậu quả của anh, tự anh gánh.”
“Nếu còn tiếp tục dùng mấy trò hèn hạ này để ép buộc hay quấy rầy tôi, tôi không ngại để trát hầu tòa đến sớm hơn, cũng không ngại để nhiều người nhìn thấy cái cảnh ‘ân nhân cứu mạng’ của họ, sau lưng lại gào khóc lăn lộn lấy chết uy hiếp người khác.”
Nói xong, tôi không buồn nhìn gương mặt lập tức tái xanh của anh ta — tràn đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.
Tôi quay người, dứt khoát mở cửa.
Các bác sĩ và bảo vệ lập tức lao vào, giằng lấy mảnh nhựa, giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của anh ta.
Tiếng ồn ào, tiếng khuyên nhủ, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Chu Dục hòa vào nhau sau lưng tôi.
Tôi không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng qua hành lang, bước đến thang máy.
Bước chân ổn định, lưng thẳng.
Cửa thang máy khép lại, cách biệt mọi hỗn loạn phía sau.
Trong mặt gương, sắc mặt tôi hơi tái, nhưng ánh mắt sắc bén, sáng rõ, khóe môi còn ẩn một đường cong kiên quyết.
Vũng bùn cố kéo tôi xuống, nhưng tôi đã nắm được dây leo, và đã nhìn thấy ánh sáng.
12
Màn kịch lố bịch ở bệnh viện hôm đó giống như một hòn đá bị ném xuống đầm sâu, sau khi chìm xuống chỉ để lại một vòng gợn nước thoáng qua rồi nhanh chóng lặng im, không còn bất kỳ dư âm nào.
Chu Dục cuối cùng cũng không “chết nổi”.
Mấy vết cắt ở cổ tay hắn không sâu, sau khi được làm sạch và băng bó, dưới sự dỗ dành và đe dọa của bác sĩ, bảo vệ và cha mẹ hắn – những người đến sau – hắn dần bình tĩnh lại, không còn phát điên như lúc đầu.
Theo lời luật sư Trình thăm dò từ phía luật sư bên kia, Chu Dục sau đó rơi vào trạng thái trầm mặc và uể oải kéo dài hơn, nhưng không còn hành động cực đoan nào nữa, chỉ lặng lẽ phối hợp với mọi khâu chuẩn bị trước phẫu thuật.
Cha mẹ hắn dường như bị cảnh tượng ngày hôm đó dọa cho khiếp vía, từ đó không còn dám đến làm phiền tôi nữa.
Thế giới cuối cùng cũng yên lặng.
Còn cuộc sống của tôi, lại bắt đầu tăng tốc trong sự tĩnh lặng đó.
Các lớp học trực tuyến tiến triển thuận lợi, tôi thậm chí còn bắt đầu nhận thêm vài công việc bán thời gian có liên quan, dù thù lao không cao nhưng cảm giác thực hành và nâng cao kỹ năng thì rõ rệt.
Lý Dao nói khí chất đè nén và u ám trên người tôi đã phai bớt, trong mắt cũng thêm phần sắc bén và tập trung.
Cô ấy nói: “Quả nhiên, công việc là mỹ phẩm và áo giáp tốt nhất của phụ nữ.”
Buổi hòa giải trước khi khởi kiện quả nhiên không thành.