Chương 20 - Người Hiến Thận

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giọng bà nghe vô cùng mệt mỏi, thậm chí có chút khàn khàn, chẳng còn sự gay gắt như lần trước, ngược lại, là sự mỏi mệt gần như van xin.

“Chúng ta có thể… gặp nhau một lần nữa không? Chỉ hai chúng ta thôi, nói chuyện đàng hoàng. Không ở ngoài đường, mà… về nhà con với Tiểu Dục, được không?”

Tôi theo bản năng muốn từ chối.

Cái gọi là “nhà” ấy, giờ là nơi tôi không muốn bước vào nhất.

“Bác ơi, có chuyện gì thì nói qua điện thoại được rồi ạ.”

Tôi đáp.

“Điện thoại… nói không rõ… Giang Du, bác xin con đấy. Lần cuối cùng thôi. Có vài chuyện, bác muốn nói thẳng với con, về Tiểu Dục, và… về Trần Cảnh Ninh.”

Giọng bà ẩn chứa một trọng lượng kỳ lạ, như mang theo điều gì đó nặng trĩu.

“Con yên tâm, chỉ có một mình bác thôi, Tiểu Dục không biết. Bác cũng không định khuyên hai đứa quay lại đâu, chỉ là… có vài lời, để trong lòng bác khó chịu lắm.”

Về Trần Cảnh Ninh?

Trong lòng tôi khẽ động.

Chẳng lẽ còn có điều gì mà tôi chưa biết?

Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Không phải vì mềm lòng, mà vì trực giác nói với tôi rằng, lần gặp mặt này có thể giúp tôi nhìn rõ hơn một vài sự thật.

Tôi nói với Lý Dao, cô ấy lập tức muốn đi cùng, nhưng bị tôi từ chối.

Có những chiến trường, nhất định phải tự mình đối mặt.

Chiều thứ Bảy, tôi trở lại Phong Lâm Uyển.

Lúc tra chìa mở cửa, đầu ngón tay tôi vẫn lạnh buốt.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, phủ một lớp bụi mỏng, mang theo cảm giác tiêu điều như nơi từng có người sinh sống giờ hóa hoang phế.

Không khí vẫn còn vương lại chút mùi nước hoa sau cạo râu Chu Dục hay dùng, trộn lẫn với mùi bụi bặm, làm người ta nghẹn ngào.

Mẹ chồng cũ đã đến từ trước, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lưng thẳng tắp, nhưng cả người như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, ánh mắt cũng trở nên mờ đục.

Trước mặt bà đặt hai cốc nước lọc đã nguội lạnh.

“Con đến rồi à?”

Bà thấy tôi thì cố nở một nụ cười gượng gạo, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.

“Ngồi đi.”

Tôi ngồi xuống ghế đơn đối diện bà, giữ một khoảng cách an toàn.

Sau vài giây yên lặng, bà xoa tay mở lời, giọng khô khốc:

“Nhà cửa… vẫn là con dọn sạch sẽ nhất. Tiểu Dục sống một mình, bày bừa như ổ chuột.”

Tôi không đáp, chờ bà nói tiếp.

Bà lại im lặng thêm chốc lát, như đang gom góp dũng khí, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Giang Du, hôm nay bác đến… không phải để nói giúp Tiểu Dục. Mấy chuyện đó đã vô ích rồi. Bác là… đến để nhận lỗi với con.”

Nhận lỗi?

Tôi hơi bất ngờ.

“Bác sai rồi.”

Bà lặp lại, giọng run rẩy.

“Ngay từ đầu đã sai. Bác không nên dung túng cho Tiểu Dục, không nên giúp nó giấu giếm con, càng không nên… sau khi con phát hiện, lại còn dùng những đạo lý giả tạo để ép con nhẫn nhịn. Bác làm mẹ mà hồ đồ, vừa hại con trai, lại càng hại con.”

Mắt bà đỏ hoe, tràn đầy hối hận và đau đớn, không giống như đang diễn.

“Bác muốn nói gì?”

Tôi hỏi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.

Bà hít sâu một hơi, lấy từ túi vải mang theo ra một phong bì da bò cũ kỹ, đẩy đến bàn trà.

“Con xem cái này đi.”

Tôi nghi hoặc cầm phong bì lên, mở ra.

Bên trong là vài bức ảnh và một số bản sao tài liệu.

Ảnh là hình Chu Dục và Trần Cảnh Ninh chụp chung—xét theo bối cảnh và quần áo, có lẽ là lúc hai người còn yêu nhau, thậm chí là trước khi kết hôn.

Hai người tựa vào nhau, nụ cười rạng rỡ, gương mặt trẻ trung tràn đầy hạnh phúc.

Còn có một tấm là ảnh đơn của Trần Cảnh Ninh, nền là bệnh viện, cô ta mặc áo bệnh nhân, gầy trơ xương, ánh mắt trống rỗng nhìn vào ống kính.

Tài liệu là:

— bản sao thỏa thuận ly hôn giữa hai người vài năm trước, điều khoản vô cùng đơn giản, gần như là Trần Cảnh Ninh ra đi tay trắng

— cùng với bản sao giấy chẩn đoán bệnh và tóm tắt bệnh án của Trần Cảnh Ninh, từ sau khi ly hôn không lâu đã bắt đầu, quá trình bệnh lý ghi rõ từ viêm thận → suy giảm chức năng → cuối cùng là suy thận giai đoạn cuối.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)