Chương 7 - Người Hay Thần
Đó là — nội đan của nó!
Nó vậy mà lại nhả ra nội đan của chính mình!
Cao Minh trừng lớn đôi mắt, hơi thở trở nên dồn dập, giọng hắn khản đặc:
“Nội đan! Nó nhả nội đan ra rồi!”
Hắn không còn quan tâm đến tôi nữa,
lao thẳng về phía lồng sắt như một kẻ phát cuồng,
vươn tay ra định chộp lấy viên kim đan vàng rực ấy.
Nhưng đúng lúc đó,
con chồn vàng dùng chút hơi tàn còn lại,
vung móng vuốt, hất mạnh viên châu ấy về phía tôi!
Kim đan hóa thành một luồng sáng rực rỡ, nhanh như tia chớp,
chưa kịp để tôi né tránh —
nó đã xuyên thẳng vào giữa trán tôi!
8
Một luồng nóng bỏng như lửa bùng nổ giữa trán, lan khắp cơ thể tôi,
nóng đến mức như xé rách từng sợi thần kinh.
Tôi cảm thấy toàn thân mình như một quả bóng đang phình to,
vô số hình ảnh lạ lùng, ký ức, giọng nói, cảm xúc tràn vào đầu tôi —
như có hàng ngàn sinh mệnh cùng nói chuyện trong óc tôi.
Đó là ký ức của chồn vàng.
Tôi thấy nó khi còn là một con thú nhỏ ngây dại,
thấy khoảnh khắc nó được khai mở linh trí,
thấy nó chạy trốn trong núi sâu, trốn tránh thú dữ, vượt qua sấm sét và thiên kiếp.
Tôi thấy nó tập nói tiếng người, ngọng nghịu như trẻ con;
thấy nó quỳ dưới ánh trăng đêm, chờ đợi ngày được “phong thần”.
Thấy cả đêm đó — nó đứng trong bóng tối nhìn tôi,
nhìn tôi chuyển tiền cho mẹ, nhìn nước mắt tôi rơi mà mỉm cười.
Nó cảm nhận được niềm vui sống sót của tôi,
và lần đầu tiên trong ngàn năm tu luyện,
nó hiểu thế nào là vui sướng của con người.
Thì ra, khi đó, nó không rời đi.
Nó đã lặng lẽ ở lại — và trong khoảnh khắc tôi rơi nước mắt,
nó để lại trong tôi một luồng khí mỏng như sương — bản mệnh tinh khí của nó.
Thứ đó không phải dấu vết đánh dấu,
mà là một món quà.
Một món quà thuần khiết nhất — là sự cộng hưởng giữa hai sinh mệnh.
Khóa Linh Bàn của Cao Minh… nó không hề dùng để truy tìm Hoàng Tiên — mà là truy theo luồng bản mệnh tinh khí mà nó để lại trong cơ thể tôi!
Còn lý do khiến nó tổn thương nguyên khí nặng nề, không phải vì chuyển khoản,
mà là vì nó đã chia cho tôi phần tinh túy quý giá nhất trong đời tu hành của nó.
Tất cả — cuối cùng tôi đã hiểu.
Tôi không phải mồi nhử.
Tôi là người kế thừa mà nó chọn.
Khi nội đan của nó dung nhập cùng bản mệnh tinh khí trong người tôi,
một luồng sức mạnh khổng lồ, chưa từng có bừng tỉnh trong huyết mạch.
Kết giới trói buộc quanh thân tôi vỡ vụn, từng mảnh, từng mảnh —
ánh sáng như sao băng nổ tung trong không trung.
Cao Minh nhào tới, song chỉ chụp vào khoảng không.
Hắn nhìn tôi, rồi nhìn về phía chiếc lồng sắt trống rỗng,
trên khuôn mặt là kinh hoàng, tuyệt vọng và phẫn nộ.
“Cô… cô làm gì nó rồi?! Trả nội đan lại cho tôi!”
Hắn gào lên, vung bùa lao về phía tôi.
Nhưng lúc này, động tác của hắn trong mắt tôi chậm như rùa bò.
Tôi chỉ khẽ nâng tay, vung nhẹ một cái.
Một luồng khí vô hình quét qua —
hắn bị hất văng ra xa, đập mạnh vào tường,
một ngụm máu phun ra đỏ tươi.
“Không thể nào… không thể nào…”
Hắn run rẩy ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy hoảng sợ.
“Cô rõ ràng chỉ là một phàm nhân!”
Tôi chậm rãi bước tới trước mặt hắn, ánh nhìn lạnh lùng.
Cùng với ký ức và sức mạnh của Hoàng Tiên,
tôi giờ đã có thể nhìn thấu linh khí và mệnh cách của con người.
Tôi thấy quanh hắn là một tầng khí đen u ám —
thứ tàn dư do tà pháp phản phệ, khiến vận mệnh hắn đã nát bấy.
“Phàm nhân?” — tôi khẽ cười, giọng nói lẫn trong âm vang lạ lẫm,
trầm hơn, sâu hơn, và có cả sự tang thương ngàn năm không thuộc về tôi.
“Thứ mà anh tìm kiếm cả đời… giờ là của tôi.”
Tôi giơ tay, năm ngón khẽ mở, chỉ thẳng về phía hắn.
“Giờ thì, đến lúc chúng ta tính sổ.”
Cao Minh sợ đến mất hồn, ném lá bùa xuống,
quỳ rạp dưới đất, dập đầu đến tóe máu:
“Đừng giết tôi! Xin nữ hiệp, xin tiên cô tha mạng! Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!
Tôi sẽ dâng hết tiền cho cô, làm trâu ngựa cho cô, xin cô tha cho tôi một con đường sống!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn run rẩy dưới chân.
Nếu hôm nay tôi không có được sức mạnh này,
liệu hắn có tha cho tôi không?
Không.
Hắn sẽ chỉ hiến tế tôi,
đạp lên xác tôi để đổi lấy giấc mộng trường sinh hão huyền của hắn.
Lòng nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với chính mình.
Đó là bài học mà Hoàng Tiên đã khắc sâu vào ký ức của tôi —
bằng cả ngàn năm sinh tồn trong máu và lửa.
Tôi không giết hắn.
Chỉ nhẹ nhàng vận khí, phế bỏ toàn bộ đạo hạnh và linh căn còn sót lại,
đánh vỡ kinh mạch toàn thân hắn.
Từ nay về sau, hắn sẽ chẳng khác nào phế nhân —
một kẻ chỉ có thể nằm liệt giường chờ chết.
Đối với hắn, sống còn đau khổ hơn chết.
Xử lý xong Cao Minh, tôi quay lại nhìn chiếc lồng sắt.
Con chồn vàng mất đi nội đan, đã hoàn toàn biến trở lại thành một con thú bình thường.
Hơi thở của nó yếu dần, sự sống sắp tắt.
Nó ngẩng đầu nhìn tôi — đôi mắt nhỏ, không còn linh quang,
chỉ còn sự bình thản của một sinh linh sắp rời cõi thế.