Chương 1 - Người Hay Thần
Để kiếm tiền cho em gái phẫu thuật, tôi đăng ký tham gia một chương trình thực tế mang tên 《Sinh tồn nơi hoang dã》.
Tổ chương trình vì muốn tăng độ hot nên ném chúng tôi vào một ngọn núi sâu — nơi dân địa phương đồn rằng từng là chỗ trú ngụ của Hoàng Đại Tiên.
Đêm xuống, một con chồn vàng to tướng lặng lẽ chui vào khu cắm trại.
Dưới ánh đèn máy quay, nó ngẩng đầu hỏi tôi:
“Ngươi thấy ta giống người… hay giống thần?”
Phần bình luận trực tiếp lập tức nổ tung.
【Giống thần! Giống thần thật đó! Livestreamer sắp nổi rồi!】
【Tôi đoán đây là kịch bản của chương trình, chắc chắn là dàn dựng! Mau chạy đi!】
Tôi liếc nhìn lượng quà tặng đang tăng vùn vụt, lại nhìn chồn vàng đang đứng giữa ánh sáng, rồi nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp khiến cư dân mạng điên đảo.
Tôi rút điện thoại, mở mã thanh toán, bình tĩnh nói:
“Chuyển khoản trước đã, nói chuyện sau. Ta làm nghề này, thu phí đàng hoàng.”
“Sở Diêu, hóa đơn viện phí mới của em gái cô vừa ra rồi. Nếu không nộp thêm năm mươi nghìn, bệnh viện sẽ ngừng thuốc.”
Đầu dây bên kia, là tiếng mẹ tôi nức nở nghẹn ngào.
Tôi cúp máy, nhìn tờ hợp đồng miễn trách nhiệm mà bên chương trình vừa đưa tới, không chút do dự ký tên mình xuống — Sở Diêu.
Đó là một chương trình livestream thực tế mang tên “Khám phá tuyệt cảnh”, nổi tiếng vì không có kịch bản, thử thách sinh tồn giữa hoang dã cực nguy hiểm. Giải quán quân lên tới một triệu tệ.
Tôi biết số tiền đó chẳng dễ mà lấy được. Nhưng đây là hy vọng duy nhất để em gái tôi – Sở Vi – sống tiếp.
Máy bay thả sáu thí sinh chúng tôi xuống một vùng núi sâu tách biệt khỏi thế giới loài người. Ở đây, tín hiệu bấp bênh, nghe nói trong rừng từng xuất hiện “Hoàng Đại Tiên”.
Cùng đi có Lâm Phi – hot girl mạng nổi tiếng, khoác trên mình bộ đồ leo núi hàng hiệu, sau lưng là cả một ê-kíp theo sát. Cô ta mang khí chất “đại tiểu thư chính hiệu”.
Ngoài ra còn có Cao Minh – một tuyển thủ nam có gương mặt như được chạm khắc, luôn tỏ ra ga lăng với tôi.
Khi vừa hạ cánh, Lâm Phi liếc tôi qua một cái, ánh mắt khinh khỉnh. Tôi mặc bộ quần áo cũ kỹ, tóc bị gió thổi rối tung, đối lập hoàn toàn với vẻ hào nhoáng của cô ta.
“Ơ, chẳng phải cô là Sở Diêu sao? Nghe nói em cô bệnh nặng lắm mà. Sao, giờ đến cả tiền thuốc cũng phải đi tranh giải à?”
Giọng cô ta kéo dài, cố tình cao vừa đủ để mic trước ngực ghi lại rõ ràng.
Ngay lập tức, trong phòng livestream của cô ta tràn ngập bình luận châm chọc:
【Haha, nghèo rớt mồng tơi mà cũng đòi tranh quán quân với Phi Phi nhà chúng ta à?】
【Đúng là tự tìm chết, đừng nói là muốn ăn ké độ nổi tiếng nhé!】
【Loại người này chỉ biết bán thảm thương để kiếm lòng thương hại, thật kinh tởm.】
Tôi không đáp lại, chỉ im lặng kiểm tra túi vật tư hạn chế mà chương trình phát cho mỗi người.
Cao Minh đi tới, đưa cho tôi một chai nước, giọng dịu dàng:
“Đừng để ý, Lâm Phi là kiểu người như thế. Cô chỉ có một mình, phải cẩn thận.”
Tôi gật đầu khẽ nói:
“Cảm ơn.”
2
Đêm buông xuống, nhiệt độ trong núi giảm mạnh. Chúng tôi nhóm lửa, ai nấy chui vào lều của mình.
Tôi nằm mãi không ngủ được, mắt dán vào bảng thưởng đang nhảy chậm chạp trên màn hình hậu đài, lòng trĩu nặng.
Năm mươi nghìn tệ, như một tảng đá đè chặt lên ngực.
Giữa lúc ấy, từ ngoài khu cắm trại bỗng vọng lại tiếng sột soạt khẽ khàng, tựa như có thứ gì đang len lén di chuyển.
Dưới ánh lửa lập lòe, tôi thấy một bóng vàng thấp thoáng giữa rừng.
Người của Lâm Phi giật mình thét lên:
“Cái… cái gì thế kia!”
Tất cả lập tức tỉnh giấc, máy quay đồng loạt xoay ra hướng đó.
Thứ ấy không tránh né, chậm rãi bước ra từ màn đêm.
Đó là một con chồn vàng.
Nhưng cơ thể nó to lớn đến mức không thể tin nổi — gần bằng một con chó vàng trưởng thành.
Nó đứng thẳng bằng hai chân sau, lông vàng óng ánh phản chiếu ánh lửa, đôi mắt đen như mực, lấp lóe ánh sáng dị thường, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Bình luận trực tiếp lập tức bùng nổ.
【Trời ơi! Cái gì thế kia? Là hiệu ứng đặc biệt của chương trình à?!】
【Chân thực quá đi! Tổ đạo cụ chi bao nhiêu cho vụ này thế?!】
Lâm Phi tái mặt, trốn sau lưng Cao Minh, nhưng vẫn không quên lia máy quay, cố gắng tạo “drama”:
“Trời ạ, chẳng lẽ là… Hoàng Đại Tiên trong truyền thuyết sao?”
Chỉ riêng tôi biết — đây không phải hiệu ứng đặc biệt.
Ánh nhìn trong đôi mắt kia, chứa đầy tham lam và áp lực, chân thật đến mức khiến không khí đông cứng lại.
Rồi, trước ánh mắt của tất cả mọi người, nó mở miệng.
m thanh khàn khàn, như hai tờ giấy ráp cọ vào nhau, từng chữ rít qua kẽ răng mang theo hơi lạnh thấu xương:
“Ngươi thấy ta… giống người… hay giống thần?”
Toàn bộ khu cắm trại chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Không ai dám thở mạnh.
Tất cả đều ngây ra, nhìn con chồn vàng vừa nói tiếng người.