Chương 3 - Người Hầu Của Mẹ Chồng
Hứa Xuân Hoa nghẹn ngào, nũng nịu:
“Em chỉ sợ chị Yến Ni về nhà mẹ đẻ rồi bị người ta dị nghị… Dù sao chị ấy cũng theo anh bao nhiêu năm rồi.”
“Bỏ chồng, bỏ cả mẹ chồng, chạy ra ngoài làm việc, còn mong có danh tiếng gì tốt đẹp chứ…”
Chỉ một câu nhẹ hều vậy thôi, đã khiến Lưu Thụ Tài cảm động rơi nước mắt:
“Xuân Hoa, em lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”
Anh ta liếc tôi một cái đầy lạnh lùng:
“Lý Yến Ni, tôi nói cho cô biết. Hôm nay nếu cô bước ra khỏi cửa này, sau này đừng hòng quay lại như bây giờ nữa.”
Tôi chẳng buồn tranh cãi với hắn, quay người đi thẳng.
Gió đêm hè mang theo mùi đất thổi tới.
Xua tan mồ hôi trên trán tôi, cũng cuốn trôi cả cái mùi thối rữa đã vây lấy tôi suốt tám năm qua.
05
Kiếp trước, ai cũng nói tôi lấy được Lưu Thụ Tài là phúc phần lớn.
Anh ta bề ngoài không tệ, còn trẻ tuổi đã làm tới chức phó xưởng trưởng, thu nhập cao, công việc tử tế.
Lại chẳng có tin đồn gì bên ngoài.
Nhưng nửa đời tôi sống bên anh ta, chẳng dễ chịu chút nào.
Trở người cho người liệt rất mệt.
Bưng bô, dọn vệ sinh thì hôi thối.
Nước giặt ga giường thì lạnh buốt.
Về sau, chỉ cần gặp trời âm u, khớp tay tôi sẽ đỏ lên, sưng tấy, rồi mưng mủ…
Vừa lạnh vừa đau.
Tám năm trời, Tôi chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn, cũng chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào.
Đổi lại chỉ là sự lừa gạt, tính toán của cả nhà họ,
Và một câu duy nhất: “Bảo mẫu tốt đấy.”
May mà…
Tôi trọng sinh cũng chưa muộn.
Trên đường về nhà, tôi đi ngang hiệu sách.
Mượn giấy bút, viết ngay một lá đơn tố cáo.
Tôi liệt kê từng chuyện trong mấy tháng qua sống cùng Lưu Thụ Tài:
Từ việc anh ta lừa dối, giấu giếm tôi,
Cho đến việc anh ta giả mạo giấy đăng ký kết hôn.
Anh ta dám coi tôi là con ngốc mà đùa giỡn,
Cũng chỉ vì tin rằng tôi không biết những việc anh ta làm sau lưng.
Nhưng tám năm sống cùng nhau ở kiếp trước, đâu phải trôi qua vô ích.
Tôi buông bút xuống, suy nghĩ một lát.
Rồi viết thêm một bức thư nữa — gửi cho đối thủ cạnh tranh của Lưu Thụ Tài: Trịnh Vinh Nguyệt.
Tôi nhớ rõ, Tết năm trước, Hứa Xuân Hoa từng bán một lô lớn đồ hộp trái cây.
Món đó thời đó quý như vàng.
Tôi không tin cô ta tự có nguồn hàng giá rẻ như vậy.
Chín phần là do Lưu Thụ Tài cung cấp cho.
Thêm vào đó, anh ta vốn có thói quen ăn cắp vặt trong nhà máy, thường xuyên lấy đồ đem về nhà dùng.
Từng chuyện, từng chuyện một,
Tôi viết ra hết, dựa vào ký ức, ghi lại từng mốc thời gian gần đúng.
Hai bức thư gửi đi xong,
Tôi thở phào thật dài.
06
Sáng hôm sau, tôi quay lại đoàn văn công làm thủ tục báo danh.
Đoàn trưởng Lưu vừa thấy tôi liền cười tươi:
“Cô là Lý Yến Ni đúng không? Tôi nhớ cô đấy. Cô có chất giọng rất tốt.”
Tôi đưa hồ sơ ra, thì bên ngoài vang lên tiếng Lưu Thụ Tài:
“Đoàn trưởng Lưu có ở đây không? Tôi bên nhà máy đồ hộp, có chút chuyện muốn phản ánh.”
Đoàn trưởng Lưu nhìn người vừa bước vào, cau mày:
“Đồng chí có việc gì vậy?”
Lưu Thụ Tài tiến lại gần, thấy tôi cũng ở đó thì ho nhẹ mấy tiếng, giọng đầy khách sáo:
“Chuyện là thế này, đồng chí Lý Yến Ni là vợ tôi.”
“Có thể anh không rõ, nhà tôi… hoàn cảnh hơi đặc biệt, cô ấy…”
“Tôi không có hoàn cảnh gì đặc biệt hết.”
Tôi ngắt lời anh ta, bước lên một bước:
“Anh mò đến đoàn văn công, muốn gì?”
Lưu Thụ Tài vẫn giữ bộ mặt quan tâm, cố gắng nở nụ cười dịu dàng:
“Em xem, trước mặt đoàn trưởng Lưu, đừng nóng quá. Anh đâu có ý can thiệp gì… chỉ là sợ em…”
“Sợ tôi cái gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Sợ trong nhà không có ai hầu hạ người liệt?”
“Hay sợ tôi không bị cục phân trong nhà trói chân, rồi phát hiện ra những chuyện đen tối của anh?”
Câu này vừa dứt, đoàn trưởng Lưu liếc sang Lưu Thụ Tài, mặt đầy nghi ngờ.
Lưu Thụ Tài mặt cắt không còn giọt máu, giơ tay chỉ vào tôi:
“Cô… cô nói vớ vẩn gì vậy!”
“Lưu Thụ Tài, trong lòng anh biết rõ tôi có nói vớ vẩn hay không.”
Anh ta bị ánh mắt lạnh lùng của tôi ép lui vài bước, Lắp bắp:
“Yến Ni à, em đừng như vậy… chẳng phải chỉ là muốn đi làm thôi sao, cần gì nói năng kiểu đó…”
“Đoàn trưởng Lưu, anh xem, cô ấy tính khí như vậy đấy, cứng đầu, lời nói lại toàn gai góc…
Thật sự không phù hợp làm việc trong đoàn đâu.”
Nói đến đây, anh ta rõ ràng chột dạ.
Cà lăm vài câu rồi quay lưng bỏ chạy như chuột lột.
Đoàn trưởng Lưu nhìn theo bóng lưng anh ta, rồi quay sang hỏi tôi:
“Yến Ni, tôi nghe ra cô có ẩn ý gì đó?”
Tôi hít sâu một hơi.
Rồi đơn giản kể lại chuyện Lưu Thụ Tài giả mạo giấy kết hôn, lừa tôi về chăm mẹ Hứa Xuân Hoa.
Những chuyện bẩn thỉu thế này, trước kia tôi có thể sẽ thấy xấu hổ, không dám nói ra.
Nhưng giờ thì tôi nghĩ rất rõ ràng:
Chuyện thất đức đâu phải do tôi làm,
Tôi sợ cái gì?
Dĩ nhiên, chuyện trọng sinh tôi không nhắc đến.
Chỉ nói là vô tình phát hiện ra thôi.
Đoàn trưởng Lưu nghe xong, đập bàn một cái, tức đến đỏ mặt:
“Cái tên Lưu Thụ Tài này đúng là cặn bã!”