Chương 8 - Người Hàng Xóm Đẹp Trai Và Những Bình Luận Khó Đỡ
“Anh thấy đỡ chưa?”
“Ừ, đỡ nhiều rồi, cảm ơn em.” Giọng Bùi Thịnh vẫn còn nghẹt mũi.
“Vậy em về trước nhé. Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon. Chuyện này cứ để anh xử lý, tin anh.”
Từ trước đến nay, những chuyện Bùi Thịnh từng xử lý đều khiến người ta yên tâm.
Nhưng tôi không ngờ — anh lại chọn xử lý theo cách như thế này.
【Tôi có rất nhiều thân phận: là fan đã đứng ra bảo vệ Tiểu Dậu tại buổi ký tặng, là hàng xóm của cô ấy, và cũng là người đang theo đuổi cô ấy.】
【Tiểu Dậu không chỉ là một họa sĩ truyện tranh xuất sắc, cô ấy còn là một cô gái rất cuốn hút.】
【Trong quá trình tiếp xúc, tôi đã dần thích cô ấy. Chính vì vậy tôi mới đến buổi ký tặng để ủng hộ cô như bao fan khác.】
【Sự cố lộ hình trong livestream tối qua chỉ là tai nạn. Tôi bị sốt, và Tiểu Dậu – với tư cách hàng xóm – đến chăm sóc tôi. Tôi vô cùng biết ơn.】
【Hiện tại cô ấy chưa nhận lời theo đuổi của tôi, nên xin mọi người đừng bàn tán quá nhiều, hãy để cô ấy có chút không gian riêng. Cảm ơn.】
Kèm theo là tấm ảnh hai chúng tôi cười tươi giơ tay tạo dáng “V” tại buổi ký tặng.
Ngay khi bài đăng vừa lên, cộng đồng mạng lập tức bùng nổ.
【Trời ơi, cô giáo Tiểu Dậu có nam thần bảo vệ đẹp trai thế này sao? Trước kia sao lại vướng vào tên bạn trai cũ như xã hội đen vậy?!】
【Tiểu Dậu xứng đáng được yêu thương!】
【Nếu chưa là bạn trai, vậy là tui vẫn còn cơ hội trở thành ba của Viên Bảo đúng không?】
【Bạn phía trên tỉnh lại đi, người ta còn chưa đồng ý mà chàng kỵ sĩ đã đỉnh thế này rồi…】
Dân mạng nhanh chóng phát huy kỹ năng “đào info” thần sầu, tìm ra ngay thân phận của Bùi Thịnh.
【Trời đất, mấy bài hát này là do thầy ấy sáng tác ư??】
【Thiên tài âm nhạc thật rồi. Trước giờ cứ thấy tên “Bùi Thịnh” là mình hay tra, mà toàn chẳng có nhiều thông tin. Không ngờ người thật lại điển trai đến thế!】
【Thầy Bùi nên debut đi! Với ngoại hình này mà không vào showbiz thì tiếc quá.】
【Thôi khỏi, nhìn là biết không thích phô trương. Trước giờ tin tức về anh ấy rất ít, chắc chắn là cố tình giữ kín. Vậy mà lần này lại đứng ra vì Tiểu Dậu… Đúng chuẩn đàn ông thực thụ!】
Sáng sớm thức dậy, tôi đã thấy cả đống tin tức như thế tràn ngập mạng.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tôi thật không ngờ… đây lại là cách mà Bùi Thịnh “xử lý chuyện đó”.
Anh… công khai thừa nhận là đang theo đuổi tôi?
Dù biết lời nói đó là “giả”, nhưng khi đọc từng chữ, tim tôi vẫn đập loạn cả lên.
Tôi cắn môi, gửi tin nhắn cho Bùi Thịnh.
Tiểu Dậu và Viên Bảo: 【Anh hạ sốt chưa?】
Phía bên kia trả lời ngay lập tức.
Hàng xóm Bùi Thịnh: 【Anh khỏi hẳn rồi.】
Tiểu Dậu và Viên Bảo: 【Lại làm phiền anh nữa rồi… Anh chắc không thích bị chú ý nhiều như vậy đâu nhỉ.】
Hàng xóm Bùi Thịnh: 【Không sao cả. Là sự thật thôi.】
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, sững người mất mấy giây.
Sự thật gì cơ?
Là chuyện dân mạng đã moi được thân phận thật của anh?
Là chuyện tôi chăm sóc anh khi bị sốt?
Hay là… chuyện anh nói thích tôi, đang theo đuổi tôi?
Tâm trí tôi rối tung như mớ len.
Điện thoại lại rung lên.
Hàng xóm Bùi Thịnh: 【Lần này anh phải đi công tác nước ngoài. Nhanh nhất cũng phải nửa tháng. Đợi anh về.】
Nhìn dòng tin nhắn đó, tim tôi siết chặt.
Phản ứng đầu tiên là hụt hẫng — sắp nửa tháng không được gặp anh rồi.
Nhưng bốn chữ “Đợi anh về”… lại khiến mặt tôi đỏ bừng.
Câu nói mơ hồ đầy ẩn ý.
Đợi anh về… làm gì?
Trong lòng tôi bỗng cháy lên một thứ kỳ vọng khó gọi tên.
Khoảng thời gian Bùi Thịnh đi vắng, thời gian như trôi chậm lại.
Thỉnh thoảng anh sẽ gửi tôi vài tấm ảnh chụp công việc.
Có khi là ảnh phong cảnh nơi anh đến.
Một ngày nọ, anh gửi cho tôi mấy tấm ảnh túi xách, hỏi tôi thích mẫu nào.
Tôi chọn một chiếc đơn giản.
Anh chỉ nhắn gọn một câu — ngắn gọn mà “xót ví”:
“Mua hết rồi.”
Tôi cũng dần quen với việc chia sẻ chuyện thường ngày với anh.
Nhiều nhất là mấy tấm ảnh tôi chụp cùng Viên Bảo và Ngũ Nhất.
Tôi nhắn: “Dạo này Ngũ Nhất trông không vui, ăn uống cũng kém đi… Chắc là nhớ anh.”
Thực ra điều tôi muốn nói là…
Em nhớ anh. Nhớ đến mức không nuốt nổi cơm.
Ngay lập tức, cuộc gọi video từ Bùi Thịnh hiện lên màn hình.
Tôi hốt hoảng — lập tức đi chải tóc, thay áo.
Mãi mới lấy hết can đảm bắt máy.
Đầu dây bên kia vẫn là gương mặt khiến tim tôi đập loạn mỗi lần nhìn thấy.
Bùi Thịnh đang đứng trước cửa sổ kính khách sạn, nơi anh đang ở đã là đêm muộn.
Đôi mắt sâu hút như thể có thể nhìn xuyên qua màn hình, chạm đến tận tim tôi.
“Em chưa ngủ à?” tôi hỏi.
“Không ngủ được.”
Chúng tôi trò chuyện đôi câu linh tinh.
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi nữa, khẽ hỏi:
“Anh còn bao lâu mới về?”