Chương 6 - Người Hàng Xóm Đẹp Trai Và Những Bình Luận Khó Đỡ

“Anh như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy!”

“Hiểu lầm gì?” Bùi Thịnh ra vẻ vô tội, ghé sát mặt vào tôi.

“Hiểu lầm chúng ta… Thôi, quên đi.”

Nhìn gương mặt đẹp trai ấy, tôi chẳng nói được nặng lời gì.

Tự nhiên có cảm giác — anh này da mặt dày hơn trước rồi.

Trước đây còn suốt ngày gọi tôi là “đồ lưu manh” cơ mà…

Lúc xuống xe, Diệp Minh Tuấn ghé sát tai Bùi Thịnh, chớp mắt đầy tinh quái: “Không ngờ anh cũng có lúc trẻ con như vậy.”

“Em hiểu mà hiểu mà~ Có cần em giúp một tay không?”

Bùi Thịnh chỉ lạnh lùng liếc anh một cái — ánh mắt mang tính cảnh cáo.

Hôm nay trời rất đẹp, chèo thuyền xong ai nấy đều vui vẻ, chúng tôi tìm chỗ dưới ô để nghỉ.

Bùi Thịnh đi mua kem, đưa cho tôi một cây.

Tôi ăn ngon lành, thỏa mãn liếm một cái: “Ngon ghê!”

“Anh ơi~ Em cũng muốn~” Minh Tuấn bắt chước giọng điệu nũng nịu, kéo tay áo anh mình làm nũng.

“Tự đi mà mua.” Bùi Thịnh mặt lạnh hất tay cậu ra.

Mấy cô gái bàn bên vừa lúc nhận ra Minh Tuấn, phấn khích chạy tới xin chụp hình.

Minh Tuấn lập tức chuyển sang “chế độ idol”, dịu dàng ký tặng từng người.

Nhưng rồi mấy cô lại ngại ngùng nhìn sang phía Bùi Thịnh.

Bùi Thịnh không chút biểu cảm, giơ tay chỉ về phía tôi – đang tập trung ăn kem không quan tâm trời đất.

Các cô gái lập tức hiểu ý, cười khúc khích rồi rút lui nhanh chóng.

“Chúc hai người hạnh phúc nhé!”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, thì thấy mấy cô gái kia đã chạy xa.

“Họ vừa chúc ai vậy nhỉ?”

“Không rõ, chắc là chúc họ với Diệp Minh Tuấn hạnh phúc ấy mà.” Bùi Thịnh mặt không đổi sắc đáp.

Diệp Minh Tuấn – người chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối – giật giật khóe miệng.

Ban đầu kế hoạch chỉ là chèo thuyền, nhưng Diệp Minh Tuấn lại hứng lên đề xuất đi leo núi.

Giữa chừng, khi đến lưng chừng núi, anh ta nhận được cuộc gọi từ quản lý, nói có việc gấp cần về gấp.

“Nhất định phải leo tới đỉnh để ngắm sao nhé! Hôm nay bầu trời siêu đẹp luôn đó!”

Anh ta lưu luyến vẫy tay tạm biệt chúng tôi.

“Anh đã đặt phòng rồi, cứ báo tên anh là được.”

Trước khi rời đi, còn vỗ vai Bùi Thịnh một cách đầy ẩn ý.

Bùi Thịnh lập tức có cảm giác… chuyện xấu sắp xảy ra.

Và đúng như linh cảm.

Vừa leo đến đỉnh chưa kịp ngắm sao, trời đổ mưa như trút nước.

Dù gì cũng là vùng núi, thời tiết thay đổi thất thường, dự báo sai cũng chẳng lạ.

Khách sạn duy nhất trên đỉnh núi lập tức thành nơi trú ẩn.

Sảnh đã đông nghịt người — toàn khách du lịch bị mắc kẹt vì trận mưa bất ngờ.

“Cái gì? Chỉ đặt một phòng?”

Nhân viên lễ tân xác nhận lại nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ biết cười gượng.

“Anh Diệp thật sự chỉ đặt một phòng, và hiện giờ phòng nào cũng kín người rồi ạ.”

Bùi Thịnh gọi cho Diệp Minh Tuấn – tên “phản chủ” đó – thì chỉ nghe thấy tiếng máy bận.

Một lúc sau, nhận được một cái sticker mặt cười đáng ghét: [Cố lên!]

Sắc mặt Bùi Thịnh đen như mực, tiện tay… chặn luôn Diệp Minh Tuấn.

Mở cửa phòng ra thấy ngay một cái giường đôi siêu to, cả hai suýt sặc.

Mặt tôi đỏ bừng, cố gắng xua tan những suy nghĩ… đen tối trong đầu.

Bùi Thịnh lên tiếng trước: “Tối nay anh ngủ sofa.”

“Ừm…” Tôi cúi gằm mặt, nhỏ giọng đáp.

Lúc tôi đi tắm, Bùi Thịnh rất tự giác ra ngoài hành lang đợi.

Tôi tắm lâu, cố kéo dài thời gian đến khi hơi nước trong phòng tắm tan hết mới dám bước ra.

Ngoài hành lang, Bùi Thịnh đang dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, chân dài vắt chéo hờ hững.

“Em tắm xong rồi, anh vào đi. Em cũng sẽ ra đây đợi.”

“Em vào trong giường nằm đi.”

Vừa thốt ra xong, Bùi Thịnh liền mím môi, có vẻ hối hận, lập tức giải thích: “Em là con gái, ở ngoài thế này không an toàn.”

Tôi cuộn trong chăn, nằm trên giường một cách nghiêm túc.

Tiếng nước từ phòng tắm vang ra rõ mồn một.

Rào rào.

Lách tách.

Khiến tim tôi ngứa ngáy không yên.

Tín hiệu điện thoại lúc được lúc mất, tôi bực bội ném luôn điện thoại sang một bên.

Tôi đành chấp nhận số phận, nằm yên lắng nghe tiếng nước chảy vang vọng từ phòng tắm — âm thanh khiến người ta không khỏi tưởng tượng linh tinh.

Cuối cùng, Bùi Thịnh cũng bước ra, vừa đi vừa lau tóc.

Anh tắt đèn. Ngoài trời, tiếng mưa rơi lộp bộp dần ngừng hẳn.

Trong bóng tối, tôi nhìn theo ánh trăng mờ chiếu vào…

Chàng trai cao mét tám mấy kia đang nằm co quắp trên chiếc sofa nhỏ xíu, nửa người gần như trượt khỏi ghế, trông cực kỳ khổ sở.

Không hiểu sao tôi lại buột miệng nói:

“Anh… có muốn lên giường nằm không?”

Trong bóng tối, Bùi Thịnh bất ngờ đứng dậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)