Chương 5 - Người Hàng Xóm Đặc Biệt
12
Tôi mở cửa lên xe luôn, con trai ngủ trên ghế sau như con heo chết.
Về đến nhà, ba tôi bế thẳng nó xuống xe, lúc từ thang máy ra mở cửa, vừa hay chạm mặt Đinh Dục đang về nhà.
Anh liếc mắt một cái, vẻ mặt lạnh tanh.
Tôi thấy vậy vội vàng mở cửa, ba tôi đặt con trai lên giường rồi lao vào bếp chuẩn bị cơm cho mấy ngày tới.
“Chi Chi à, thằng nhóc bên cạnh nhà mình làm nghề gì vậy? Trước đây sao chưa thấy?”
“Vừa mới chuyển tới, con cũng không rõ.” Tôi chống chế.
“Cậu ta trông sáng sủa đấy, có điều chẳng biết lễ phép, hàng xóm láng giềng mà gặp cũng không chào hỏi lấy một câu.”
Ba tôi vừa cầm cái xẻng vừa cằn nhằn.
Ờ… tôi nghĩ chắc Đinh Dục nghe được vài câu tám chuyện lấp lửng nên hiểu lầm rồi?
Có nên giải thích không?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi, lấy lý do gì mà giải thích đây?
Với lại nếu để anh ấy biết Tuần Tuần là con ruột, rồi muốn giành con với tôi thì sao?
Hiện tại sống kiểu có tiền, có con, không chồng, tôi thấy quá ổn rồi.
Hà tất phải tự chuốc phiền.
“Hôm nay ba thấy Tuần Tuần bắt đầu xem sách giáo khoa lớp ba rồi hả?” Ba hỏi.
Tôi: “Hả? Nó chẳng phải đang học mẫu giáo à?”
“Đúng vậy! Con xem con cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đúng là mẹ lười nuôi con siêng, cháu ngoại của ba đúng chuẩn thần đồng luôn, mới năm tuổi đã biết bao nhiêu chữ rồi, con nói xem nó thừa hưởng từ ai? Cái đầu óc như heo của con thì không thể nào rồi.”
Tôi:……
Chắc là di truyền từ ba ruột của nó đấy ạ.
13
“Mẹ ơi, dậy nhanh, sắp muộn rồi~”
Chiếc đồng hồ báo thức thương hiệu Tuần Tuần lại đúng giờ reo vang.
Nuôi một đứa con kiểu “ba hệ” là trải nghiệm gì?
Chính là lúc tôi còn mắt nhắm mắt mở bò xuống giường.
Thì phát hiện con trai đã mặc đồ chỉnh tề.
Còn đặt sẵn quần áo tôi cần mặc, túi tôi cần đeo ngay ngắn trên ghế.
Bàn thì là bữa sáng vừa đặt từ tiệm dưới tầng.
Trên đường đến trường, tôi thấy bên đường có cái thú nhún bỏ xu.
“Tuần Tuần, mẹ muốn chơi cái đó.”
Con trai nhìn tôi bằng ánh mắt cạn lời:
“Mẹ ơi, cái đó dành cho trẻ con chơi.”
“Con không phải trẻ con là gì?”
Con trai bĩu môi:
“Con không chơi, trẻ con quá.”
Tôi tiếp tục làm nũng:
“Mẹ muốn chơi mà, mẹ lớn vậy rồi vẫn chưa từng chơi~”
Con trai thở dài bất lực:
“Mẹ ơi, giờ có bạn học đi qua đó…”
Tôi lập tức ngồi hẳn xuống đất dọa nó:
“Mẹ mặc kệ, không cho mẹ chơi thì mẹ không dậy.”
one moment later……
“Được rồi được rồi, con chịu thua mẹ luôn…”
Rồi thế là tôi cuối cùng cũng được ngồi lên chiếc thú nhún mơ ước.
“Ba của ba tên gì?
Ba của ba tên là ông nội.
Mẹ của mẹ tên gì?
……”
Con trai nghe bài nhạc của thú nhún, lông mày nhíu chặt.
Còn tôi thì vui vẻ như một đứa ngốc 200 cân.
“Mẹ ơi, được rồi đó, mình đi nhanh đi.”
Con trai giục.
“Không được, chụp cho mẹ tấm hình trước.”
Tôi lấy điện thoại ra, con trai bất đắc dĩ nhận lấy.
“Bật filter đẹp lên đấy!” tôi dặn.
“Chụp rồi mẹ, đẹp lắm, thật luôn, tuyệt cú mèo. Mình mau đi học thôi, sắp trễ rồi.”
……
Con trai giống một thằng nhóc lươn lẹo vô tình, kéo tôi lê đi đến trường.
14
Tôi chạy một mạch đến công ty, vừa kịp phút cuối, may là không muộn.
“Giám đốc Đinh vừa ký được một khách hàng siêu lớn, thương hiệu mẹ và bé nổi tiếng toàn quốc, lần này chúng ta phải dốc toàn lực, theo lệ cũ, tổ 1 và tổ 2 hoàn thành bản thảo trước ngày 7 gửi tôi, tôi duyệt xong rồi báo cáo lãnh đạo, sau đó cả hai tổ sẽ đấu thầu.”
Sếp lớn trong buổi họp sáng nhấn mạnh, để bọn tôi phải đặt 200% sức lực.
“Dự án này quan trọng thế nào chắc không cần tôi nói nhiều ha, tiền thưởng cao mà còn ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm.”
“Còn nữa, Phó Chi Chi, mấy ngày này cho tôi đi làm đúng giờ, cấm đi trễ về sớm!”
Cuối cùng tôi còn bị gọi tên vô cớ…
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
“Vâng vâng vâng… sếp nói chí phải.”
Có việc rồi, khả năng vài ngày tới được lười biếng coi như bằng không.
Tôi hóa thân thành cỗ máy công sở vô tình vô nghĩa, đánh bàn phím điên cuồng.
Cho đến một ngày bị điện thoại của cô giáo chủ nhiệm của con trai cắt đứt:
“Là mẹ của Phó Nhất phải không? Phó Nhất có tranh chấp với bạn trong lớp, bé có chút xây xát nhẹ, chị đừng lo, không có gì nghiêm trọng, nhưng mời phụ huynh hai bên đến trao đổi một chút.”
Tim tôi thắt lại, chẳng để ý gì nữa, đeo túi chạy thẳng ra ngoài.
“Này này, Phó Chi Chi, còn chưa tan làm cô đi đâu? Tôi vừa nói không được về sớm, cô hứa với tôi thế nào?”
Giọng sếp vang khắp hành lang phía sau tôi.
“Không được, con tôi bị đánh rồi, tôi phải đi bảo vệ nó.”
Dám đánh con bà? Chờ bà dạy lại đạo lý làm người.
Tôi lao như gió đến trường mẫu giáo.
Con trai và một đứa mập mạp cùng một bé gái má bánh bao đứng cạnh nhau.
Trên mặt con trai có một vết bầm, mà mặt thằng bé mập bên cạnh thì “rực rỡ” hơn, nguyên một bản nhạc ngũ tuyến….
“Cô là mẹ thằng Phó Nhất đúng không? Xem con cô cào con tôi thành cái gì đây này?”
Một người phụ nữ trung niên cao 1m5 nặng 150 kg gào vào mặt tôi.
“Choang Choang mẹ, chị bình tĩnh đã, chuyện này không thể đổ hết lỗi cho Phó Nhất được, là Choang Choang ra tay trước, chúng ta nói từ từ.”
Cô giáo chủ nhiệm kiên nhẫn hòa giải.
Tôi kìm nén cơn giận, hỏi con trai:
“Tuần Tuần, nói mẹ nghe, sao lại đánh bạn?”
Con trai nghiêm mặt, nhưng ánh mắt đầy kiên định:
“Nó cứ kéo váy Tiểu Tiểu, con bảo nó không được đối xử với bạn gái như vậy, nó liền xô con ngã, mẹ, con cảm thấy con không sai.”
Tôi nhìn cô bé bên cạnh khóc như hoa lê trong mưa, lập tức hiểu ra, thì ra con trai tôi là anh hùng cứu mỹ nhân.
“Ừ, con làm đúng rồi.” Tôi xoa đầu an ủi nó.
“Này! Đánh người mà còn đúng? Cô giáo, cô nghe xem cô ấy nói cái gì đấy? Đúng là mẹ thế nào thì con thế ấy, chẳng có chữ ‘dạy dỗ’ nào trong đầu!”