Chương 2 - Người Gõ Cửa Nửa Đêm
Nhóm chat lại nổ tung.
Lý Vỹ: 【@Hướng dẫn viên, còn chưa xong à? Ra giải thích rõ ràng đi.】
Lớp trưởng: 【Quản lý khách sạn đâu hết rồi, chết hết rồi à? Nửa đêm còn cho người ta ngủ không đấy?】
【Đừng nói lại là con gấu thành tinh kia nhé.】
Lý Vỹ: 【Haha lớp trưởng, nếu thật là gấu thành tinh thì tôi nhất định phải ra xem thử.】
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy hướng dẫn viên phản hồi.
Lý Hoa bắt đầu sốt sắng, đấm tay đấm chân chuẩn bị hành động.
“Thật có gấu thành tinh á? Thế thì tôi cũng phải ra xem thử mới được. Tống Hoan, đi cùng nhé?”
Thấy tôi lắc đầu, cô ấy khinh khỉnh cười nhạt.
“Một con gấu mà làm cậu sợ đến thế, đúng là đồ yếu đuối.”
Nhóm chat vẫn rôm rả, lớp trưởng lại tag hướng dẫn viên.
【Nói chuyện lại với khách sạn đi, rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì?】
Hướng dẫn viên nhanh chóng trả lời.
【Xin lỗi các bạn, vừa rồi là nhân viên khách sạn gõ cửa.】
【Trên sân thượng đang tổ chức hoạt động, muốn hỏi các bạn có muốn tham gia không.】
Cô ấy gửi kèm một bức ảnh.
Ảnh hơi mờ, chỉ thấy một nhóm người đang tụ tập quanh đống lửa trại.
Trông có vẻ náo nhiệt thật.
Hướng dẫn viên: 【@Tất cả các bạn, có ai muốn tham gia không? Mình đang thống kê số lượng.】
Ai mà lại tổ chức lửa trại lúc ba giờ sáng?
Tôi định lên tiếng thì Kỷ Tiêu đã nói trước:
【Khách sạn nào lại tổ chức hoạt động lúc rạng sáng vậy? Giờ thì chẳng sợ gấu ngựa Tây Tạng nữa à?】
【Chuẩn luôn, mỗi lần nói một kiểu, công ty du lịch này có vấn đề không vậy?】
Hướng dẫn viên: 【Các bạn yên tâm, trong khách sạn tuyệt đối an toàn.】
【Nhân viên còn có súng săn, con gấu nào dám xông vào?】
Lý Hoa phấn khích hỏi trong nhóm:
【Trên sân thượng có thấy được dải ngân hà không? Nghe nói trời quang là thấy rõ lắm.】
Hướng dẫn viên: 【Tất nhiên rồi, để mình nhờ nhân viên khách sạn chụp ảnh gửi nhé.】
Rất nhanh sau đó một tấm ảnh được gửi đến.
Chụp bầu trời từ cạnh đống lửa, hơi mờ.
Lý Hoa ôm miệng hét lên:
【Wow, các bạn ơi, giống dải ngân hà thiệt kìa! Tụi mình vừa xem sao, vừa đốt lửa trại, lãng mạn quá!】
【Chuyến đi tốt nghiệp này đúng là lãng mạn nhất luôn!】
Tôi nhìn ảnh từ trái qua phải, phải qua trái – chẳng thấy giống dải ngân hà chỗ nào.
Chỉ có vài ngôi sao lẻ tẻ.
Không hiểu Lý Hoa nhìn kiểu gì ra được dải ngân hà.
Khoan đã!
Có gì đó… không ổn!
Sao ở mép ảnh lại giống như… lông màu nâu?!
Rất nhanh, có bạn đã khoanh vùng phần “lông nâu” trong nhóm.
Hướng dẫn viên cười hì hì giải thích:
“Đó là tóc nâu của nhân viên bên mình, vô tình lọt vào khung hình thôi.”
“Nếu ai cảm thấy không chắc chắn thì có thể không tham gia.”
Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng dập sóng:
【Đủ rồi, cãi nhau đủ chưa? Giờ này rồi, mau đi ngủ đi.】
【Hoạt động của khách sạn khi nào chẳng có, tối nay nghỉ ngơi đi, mai lịch trình dày lắm.】
Nhóm lại kêu rên đầy tiếc nuối.
Vẫn có mấy bạn chưa phục, nói mình khoẻ lắm, mai vẫn tỉnh táo như thường.
Giáo viên chủ nhiệm:
【Được rồi, hành trình bắt đầu từ sáu giờ. Giờ còn lại ba tiếng, tranh thủ nghỉ ngơi đi.】
3.
Dù bị cảnh báo, vẫn có vài bạn lén lút chuẩn bị lên sân thượng tham gia “hoạt động”.
Trong số đó có Lý Hoa.
Cô ấy đứng trước gương bắt đầu trang điểm.
“Lão chủ nhiệm già rồi, sức đâu mà chơi bời. Tụi mình đang ở tuổi sung mãn, thức trắng một đêm thì sao chứ?”
“Huống hồ gì, lên xe còn có thể ngủ mà.”
Cô ấy liếc nhìn tôi:
“Cậu đi với tớ chứ, Tống Hoan?”
“Tớ không đi. Hướng dẫn viên lúc đầu bảo đừng ra ngoài, giờ lại rủ lên sân thượng. Cậu không thấy kỳ quái à?”
Lý Hoa trợn trắng mắt, gần như muốn lật ngược cả tròng.
“Cậu bị bệnh hả? Bị hoang tưởng đến mức này rồi?”
“Không cho ra ngoài là vì có gấu, nhưng ở trong khách sạn thì có gì mà sợ?”
“Tống Hoan, tớ thấy cậu nên đi khám não đi.”
Cô hất tôi sang một bên rồi rời khỏi phòng.
Trong nhóm chat, có khoảng hơn chục bạn đã đi theo.
Bọn họ còn lập một nhóm riêng không có giáo viên, rồi bắt đầu châm chọc mấy đứa không đi.
Họ gửi cả ảnh chụp.
Vài người đứng cạnh lửa trại, hướng về ống kính vẫy tay.
“Nhát gan thì mãi mãi không tận hưởng được thế giới.”
“Bầu trời đêm ở Tây Tạng đúng là tuyệt vời~”
Có lẽ tôi thật sự nghĩ quá nhiều…
Hoạt động ban đêm có thể là nét văn hóa ở vùng này cũng nên.
Tôi lơ mơ ngủ thiếp đi.
Bất chợt một luồng hơi nóng phả vào mặt, xen lẫn một mùi tanh khẳm.
Tôi choàng tỉnh dậy, mở mắt ra – đối diện là ánh mắt trừng trừng của Lý Hoa.
Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi bật dậy.
“Lý Hoa, cậu bị điên à?! Nửa đêm đứng cạnh giường người ta làm gì đấy?!”
Cô ấy nhe răng cười, miệng hình như đang ngậm thứ gì đó, nói năng mơ hồ.
“Hehe… Mới về, xem thử cậu ngủ chưa.”