Chương 5 - Người Giống Tôi Đến Kỳ Lạ
Nhưng khi ánh mắt cô ta rơi vào hai khung hình — hai cảnh quay diễn ra cùng lúc, nhưng hoàn toàn trái ngược — đồng tử cô ta đột ngột co lại.
“Cái này là…”
“Từ ngày phát lương tháng trước, lúc chín giờ năm phút sáng.”
Tôi nói chậm rãi, giọng khô khốc.
“Cảnh sát nói tôi bị rối loạn nhân cách, khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Tôi tự trói mình khi ngủ, lắp camera để chứng minh bản thân vô tội.”
“Nhưng kết quả… lại chứng minh rằng có một ‘tôi khác’ thật sự tồn tại.”
Tôi ngừng lại, nhìn từ gương mặt sững sờ của Tô Dụ, chuyển ánh mắt sang mẹ.
Sau đó, tôi kể hết — chuyện lương bị mất, những khoản tiền bị trừ vô lý, công ty nghi ngờ, cảnh sát khuyên đi điều trị…
Từng chuyện, từng chi tiết, tôi nói hết ra.
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào Tô Dụ.
“Tôi tưởng là chị.”
“Trừ việc phát hiện mình có một người chị song sinh bị thất lạc, tôi không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn.”
“Nhưng chị nói không phải.”
Tô Dụ siết chặt điện thoại, liên tục chuyển qua lại giữa hai đoạn video, sắc mặt dần tái nhợt.
Rồi cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng mẹ tôi:
“Mẹ, nói thật đi.”
“Mẹ chắc chắn năm đó chỉ sinh hai đứa thôi sao?”
Mẹ tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
“Chỉ có hai đứa! Chỉ hai đứa thôi! Con là máu thịt của mẹ, mẹ sao mà nhầm được chứ!”
Bỗng bà như nhớ ra điều gì, nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy:
“Chiến Chiến, chắc chắn không phải chị con đâu!”
“Hai tháng nay, Tô Dụ vẫn ở bên mẹ, không rời nửa bước! Nó chưa từng đi đâu, càng không thể đến thành phố của con!”
Lời mẹ khiến toàn bộ nghi ngờ đối với Tô Dụ tan biến.
Vậy thì — người đã lĩnh tiền thay tôi, dùng gương mặt của tôi, giả chữ ký của tôi, biết rõ từng thói quen của tôi…
Rốt cuộc là ai?!
Tô Dụ trả lại điện thoại cho tôi, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
“Thú vị thật đấy.”
Cô ta bước đến gần, cao ngang tôi, nhưng khí thế lại khiến tôi nghẹt thở.
“Tô Chiến Chiến, nghe đây.”
“Trên đời này, mang gương mặt này ngoài cô ra — chỉ có tôi.”
“Bây giờ lại có thêm một đứa thứ ba, vậy thì hoặc là có ma…”
Cô ta dừng lại, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
“Hoặc là có người — đang muốn trở thành chúng ta.”
“Người đó, tôi nhất định phải tự tay lôi ra ánh sáng.”
“Tôi muốn xem thử, là đứa mù mắt nào dám động đến em gái của tôi – Tô Dụ này.”
Hai chữ “em gái” khiến tôi sững người.
Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, tôi nghe thấy có người gọi mình như thế.
Từ chính miệng người chị mà tôi chưa từng gặp.
Hôm sau, tôi và Tô Dụ lên chuyến tàu trở lại Lịch Thành.
Mẹ nấu trứng luộc cho chúng tôi mang theo, đôi mắt sưng đỏ tiễn ra tận ga, dặn dò không ngớt.
Tô Dụ suốt dọc đường gần như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay đầu, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn tôi.
“Công ty em ở tòa nhà Quốc Mậu?”
“Ừ.”
“Phòng tài vụ nằm tầng mấy? Có điểm mù trong camera không?”
“Tầng mười bảy, em hỏi rồi – không có điểm mù.”
“Bình thường em có thù oán với ai không?”
Tôi cười khổ:
“Em chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, có thể có thù với ai chứ.”
Cô ấy không hỏi nữa, ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Tôi biết, trong đầu cô ấy đang tính toán điều gì đó.
Về lại phòng trọ ở Lịch Thành, mọi thứ vẫn như cũ.
Tô Dụ như một thám tử dày dặn kinh nghiệm, kiểm tra khắp căn phòng từ trong ra ngoài.
Bệ cửa sổ, khe cửa, dưới gầm giường, thậm chí cả cửa gió điều hòa.
Cuối cùng, ánh mắt cô ấy dừng lại ở chiếc máy khuếch tán tinh dầu bên đầu giường.
Thứ tôi mua từ nửa năm trước, để cải thiện giấc ngủ.
Cô đi tới, rút dây điện ra, ghé sát ngửi thử.
“Bên trong là gì?”
“Tinh dầu oải hương giúp ngủ ngon.”
Tô Dụ khẽ cười lạnh, rồi ném thẳng cái máy vào thùng rác.
“Đồ ngu ngốc.”
“Từ nay đừng dùng thứ này nữa.”
Tôi không cãi lại.
Tôi biết, có lẽ mình đã bị người ta tính kế từ rất lâu — chỉ là bản thân hoàn toàn không hay biết.
Những ngày sau đó, tôi vẫn đi làm bình thường.
Còn Tô Dụ, như một cái bóng, biến mất khỏi đời sống của tôi.
Tôi không biết cô ấy ở đâu, đang làm gì.
Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại.
Cô ấy yêu cầu tôi gửi ảnh tất cả đồng nghiệp, đặc biệt là nữ.
Cô ấy bảo tôi vẽ sơ đồ công ty, đánh dấu từng vị trí camera giám sát.
Cô ấy thậm chí bắt tôi hồi tưởng lại thời đại học, xem có từng gây thù chuốc oán với ai không.
Tôi nghĩ rất lâu… và nhớ ra một cái tên.
Vương Kỳ.
Bạn cùng phòng hồi đại học của tôi.
Một người rất xấu, nhưng lòng đố kỵ thì cực kỳ mạnh.
Vì học bổng, vì hoạt động câu lạc bộ, chúng tôi cãi nhau vô số lần.
Sau khi tốt nghiệp, hình như cô ta cũng đến Lịch Thành, nhưng chúng tôi không còn liên lạc nữa.
Tôi gửi tên và ảnh của Vương Kỳ cho Tô Dụ.
Cô ấy chỉ nhắn lại hai chữ:
“Đã nhận.”
Thời gian trôi nhanh, lại đến ngày phát lương.
Đêm trước hôm đó, Tô Dụ gửi cho tôi một tin nhắn:
“Ngày mai, diễn một vở kịch hay.”
chương 6 – tiếp: