Chương 2 - Người Giàu Nhất Thế Giới Và Cuộc Chiến Xem Mắt

Tôi vẫn bình thản cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho đội vệ sĩ hơn tám mươi đặc nhiệm đang đợi ngoài cổng hội quán.

“Còn dám gọi công an à!”

Thấy tôi lấy điện thoại ra, cô ta tưởng tôi muốn báo cảnh sát, lập tức xắn tay lao tới định tát tôi.

Ngay lúc bàn tay sắp quật xuống, một giọng nam trầm đột ngột quát lên:

“Tất cả dừng lại!”

Đám vệ sĩ lập tức tách ra nhường lối.

Hách Nam Đình mặc nguyên bộ vest cao cấp, cau mày bước vào phòng.

“Vãn Ninh, hôm nay là sinh nhật em đấy, cần gì làm lớn chuyện vậy?”

Khi đi ngang qua tôi, anh ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Chỉ đến khi cô ta nhào vào lòng anh ta, chỉ tay khóc lóc tố cáo tôi, Hách Nam Đình mới chịu liếc sang, ánh mắt đầy khinh miệt.

“Cô là Giang Lai?”

Tôi vừa định lên tiếng thì anh ta đã giơ tay ngăn lại.

“Không cần nói nữa. Tôi, Họ đây, cũng không cần dựa vào liên hôn để giải quyết chuyện hôn nhân của mình.”

“Nể mặt người lớn, chuyện cô bắt nạt Vãn Ninh hôm nay tôi bỏ qua Thu dọn rồi về đi.”

Tôi nghẹn lời ngay tại chỗ, tức quá mà bật cười.

Hay thật đấy, tôi – một người giàu nhất thế giới còn chưa kịp mở miệng từ chối,

Anh – cái loại công tử ăn bám lại bày ra vẻ cao cao tại thượng, trò hề chắc?

Thấy tôi đứng im không nhúc nhích, Hách Nam Đình cau mày càng sâu hơn:

“Sao? Còn muốn tôi cho người tiễn về à?”

Nghe anh ta nói vậy, người phụ nữ kia lập tức rú lên một tiếng, ôm lấy anh ta khóc càng thảm thiết:

“Nam Đình, anh thật quá tốt bụng! Cái con tiện nhân này phá rối hội quán của anh, còn cướp ghế của em, vậy mà anh vẫn rộng lượng như thế.”

“Anh đúng là người tốt nhất Giang Thành!”

Cô ta diễn lố đến mức tôi muốn nôn.

Nhưng nhìn thấy khóe môi Hách Nam Đình hơi nhếch lên, tôi biết anh ta đang đắc ý.

Tôi rùng mình một cái, nổi da gà khắp người.

Cũng phải cảm ơn anh đã không “thèm” tôi đấy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi – một người giàu nhất thế giới – dựa vào đâu mà bị anh từ chối trước?

Cho dù muốn tôi rời đi, ít nhất cũng phải bồi thường cho tôi cái đã chứ?

Nghĩ càng nghĩ càng tức, máu nóng bốc lên, miệng tôi không kìm được mà bật lời.

“tổng giám đốc Hách nói chuyện nhẹ nhàng quá nhỉ. Tôi lặn lội từ nước ngoài về chỉ để đi xem mắt, nếu không nể mặt ba tôi, anh nghĩ tôi thèm để mắt đến anh à?”

“Muốn tôi về cũng được, anh chỉ cần đền cái trâm cài mà trợ lý anh làm hỏng là xong!”

Hách Nam Đình khựng lại, suýt nữa không hiểu tôi đang nói gì.

Còn ả kia thì cười lăn cười bò:

“Cô nghèo đến mức nào vậy? Một cái trâm cài pha lê rẻ tiền mà cũng coi như báu vật hả?”

“Hách gia sao lại có kiểu bạn vong niên như cô chứ?”

Nghe cô ta cười nhạo, những người xung quanh cũng bắt đầu tụ lại xem rồi hùa theo:

“Ơ kìa, có gì lạ đâu, chẳng phải xưa cũng có kiểu bà con nghèo khó như chị Dậu nhà Phú Ông sao?”

“Họ lão gia ngày xưa tay trắng làm nên, bên cạnh dính mấy con đỉa hút máu cũng bình thường mà.”

Tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn. Tôi tiếp tục bảo Hách Nam Đình đền tiền.

Hách Nam Đình đã mất hết kiên nhẫn, hất tay ra hiệu cho người bên cạnh ném một xấp tiền mặt một ngàn vào mặt tôi.

“Đủ chưa, đồ ăn mày?”

Tôi cười lạnh một tiếng:

“Một ngàn? tổng giám đốc Hách định bố thí cho ăn xin à?”

Cái trâm cài của tôi là đồ mà nữ hoàng châu Âu từng đeo dự tiệc vào thế kỷ trước, tôi phải chi ra 500 triệu để đấu giá về!

Một ngàn đồng, không đủ tiền lẻ luôn đấy!

Hách Nam Đình không nhịn được nữa, sắp nổi đóa thì một trợ lý hốt hoảng chạy vào thì thầm vào tai anh ta.

Chỉ chốc lát sau, mắt Hách Nam Đình mở to kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi, mặt đổi sắc liên tục:

“Mấy chục chiếc Cullinan đỗ trong bán kính năm cây số quanh hội quán, đều là người của cô?”

Tôi gật đầu thật thà. Anh ta nói đúng, đó chính là đội vệ sĩ hơn 80 đặc nhiệm mà tôi thuê để bảo vệ mình.

Cullinan là xe rẻ nhất trong bộ sưu tập của tôi, cho họ đi tôi cũng chẳng tiếc.

Lúc này, Hách Nam Đình mới chịu nhìn tôi đàng hoàng.

Nhưng cũng chỉ nhìn một cái rồi lại trở về vẻ ngạo mạn cũ.

“Biết cô rất coi trọng cuộc xem mắt này, nên chịu chi tiền thuê người, thuê xe dựng cảnh cho oai.”

“Nhưng tôi không đời nào cưới cô đâu. Bỏ cái ý đó đi.”

Trời ạ, nếu tôi có tội, xin pháp luật trừng phạt tôi đi.

Đừng để gã tự luyến này làm tôi buồn nôn hết lần này đến lần khác nữa!

Tôi chẳng buồn đôi co với hai kẻ thần kinh này, tính quay về rồi sẽ từ từ bắt họ bồi thường.

Nhưng tôi vừa định đi thì ả kia lại gọi giật tôi lại.

“Cô không được đi! Cái chai sâm panh cô làm vỡ là loại quý nhất của tổng giám đốc Hách , phải đền tiền!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)