Chương 4 - Người Được Gọi Là Kẻ Ngốc
Chàng khẽ nhíu mày, trong lòng vô cớ sinh ra chút bực bội.
Chàng đợi một ngày, con ngốc đó không xuất hiện như thường lệ.
Đợi ba ngày, nàng vẫn không xuất hiện.
Nhà họ Tô sai người đến hỏi, nói rằng ta đã mất tích.
Bùi Nghiễn Thần lúc này mới thực sự hoảng hốt.
Cô gái luôn như chiếc đuôi nhỏ bám theo phía sau chàng, dùng đôi mắt trong veo nhưng kiên định mà nhìn chàng, đem tất cả những gì tốt nhất dâng cho chàng, giờ đã biến mất.
Chàng sai người tìm khắp Thượng Kinh, nhưng không thấy tung tích của ta.
Lần đầu tiên, chàng bắt đầu điên cuồng nhớ lại tất cả những gì liên quan đến ta.
Chàng nhớ năm ta mười tuổi, lần đầu gặp mặt, ta trốn sau lưng mẫu thân, rụt rè nhìn chàng, rồi nhét vào tay chàng miếng kẹo mạch nha to và ngọt nhất.
Chàng nhớ một năm mùa đông rét buốt, đôi tay cứng đờ vì lạnh khi đọc sách, hôm sau ta ôm một lò sưởi nhỏ ấm áp đứng chờ trước cửa thư viện, chờ suốt hai canh giờ, gương mặt nhỏ đỏ ửng vì lạnh, nhưng khi thấy chàng lại cười như mặt trời nhỏ.
Chàng nhớ có lần vô tình nói muốn ăn bánh hoa đào của tiệm Phúc Ký ở phía nam thành, hôm sau nha hoàn của ta mang đến một hộp đầy ắp, nói rằng “Tiểu thư nhà ta làm suốt một đêm, tay bỏng mấy chỗ.”
Chàng nhớ mỗi lần mình mất kiên nhẫn đẩy ta ra, ta sẽ cúi đầu buồn bã, nhưng lần gặp tiếp theo vẫn sáng mắt, đầy vui mừng chạy đến bên chàng.
Những điều từng bị chàng coi là “phiền phức” và “gánh nặng”, lúc này lại như từng lưỡi dao tẩm độc, đâm sâu vào tim chàng.
Cuối cùng, chàng cũng hiểu, con ngốc đó, thật ra không hề ngốc.
Nàng chỉ là đem tất cả tình cảm trong sáng và thuần khiết nhất, trao trọn cho một mình chàng.
Mà chàng… lại tự tay giẫm nát tình cảm ấy, vứt bỏ như rác rưởi.
“Yên Châu… Yên Châu…” chàng lẩm bẩm, bỗng nhớ ra điều gì.
Chuyện chàng đi nhậm chức ở Yên Châu, chàng chỉ nói qua với một người bạn thân.
Chẳng lẽ…
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
Bùi Nghiễn Thần không thể ngồi yên nữa, như phát điên lao ra khỏi phủ, đích thân dẫn người, men theo tuyến thủy đạo đến Yên Châu mà lục soát từng tấc một.
Giờ đây, chàng chẳng cần quan tước, tương lai hay công danh lợi lộc gì nữa.
Chàng chỉ muốn Tô Niệm Niệm quay về.
Còn ta, đang ở phủ Thẩm tại Lan Châu, cố gắng thích nghi với cuộc sống mới.
Thẩm Chiêu Viễn thật sự rất bận, thường bận đến mức không chạm đất. Nhưng dù bận thế nào, mỗi ngày chàng vẫn về cùng ta ăn bữa tối.
Giữa chúng ta lời nói không nhiều, phần lớn thời gian là im lặng.
Nhưng chàng sẽ nhớ ta thích ăn món gì mà gắp cho, sẽ sai người mang đến lò sưởi và áo choàng dày khi trời trở lạnh, sẽ ngồi yên đọc công văn khi ta ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao giờ quấy rầy.
Tổ mẫu của chàng, ban đầu rất khắt khe với ta.
Chê ta đi chậm, chê ta ăn không có phép tắc, chê ta gặp người không biết chào hỏi.
Ta vụng về, chẳng biết nói lời khéo để lấy lòng bà.
Ta chỉ âm thầm ghi nhớ sở thích của bà.
Bà thích ăn đồ ngọt dẻo, ta liền theo bà Trương trong bếp học làm bánh hoa quế và chè hạnh nhân.
Bà bị bệnh khớp cũ, cứ đến ngày mưa ẩm là đau nhức, ta dùng cách mẹ từng dạy, lấy ngải cứu chườm nóng cho bà.
Có lần, bà bị chứng đau đầu hành hạ, trằn trọc trên giường. Ta vụng về bắt chước dáng mẹ trong ký ức, giúp bà xoa bóp các huyệt trên đầu.
Tay ta yếu, ấn rất khó, chẳng bao lâu trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bà vẫn nhắm chặt mắt, đến khi ta xoa xong mới chậm rãi mở mắt, thở dài một tiếng:
“Đứa ngốc.”
Từ ngày ấy, bà không còn bắt bẻ ta nữa. Ánh mắt nhìn ta cũng dịu dàng hơn.
Ta biết, ta không phải Lâm Nhược Vi thật. Ta đã lừa họ.
Sự yên ổn và ấm áp này, giống như thứ ta đánh cắp khiến lòng ta thấp thỏm bất an.
Cuối cùng, một đêm, đợi Thẩm Chiêu Viễn trở về, ta gom hết can đảm trong đời.
“Đại nhân,” ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt chàng, “thiếp… thiếp có chuyện muốn nói với ngài.”
Chàng đặt quyển sách xuống, ánh mắt ôn hòa: “Ừ, nàng nói đi.”
“Thiếp… thiếp không phải Lâm Nhược Vi.” Giọng ta run lên, “Thiếp tên là Tô Niệm Niệm. Thiếp lên nhầm thuyền, cũng gả nhầm người. Xin lỗi, thiếp đã lừa ngài.”
Nói xong, ta nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn giận như sấm sét giáng xuống.
Chàng đuổi ta ra khỏi phủ, hay giao ta cho quan phủ, đều là trừng phạt ta đáng nhận.
Trong phòng vẫn lặng như tờ.
Mãi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng chàng, bình thản, không gợn sóng:
“Ta biết.”
Ta giật bắn, ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ánh mắt chàng sâu thẳm như biển:
“Từ lúc nàng bước xuống thuyền, ta đã biết nàng không phải Lâm Nhược Vi. Chân dung tiểu thư nhà họ Lâm ta đã từng xem qua Hơn nữa…”
Chàng ngừng lại, trong giọng nói thoáng ẩn một nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra:
“Nhà họ Lâm cũng không dạy ra được một vị tiểu thư, nửa đêm còn biết khâu vá y phục cho phu quân.”