Chương 1 - Người Đứng Sau Đám Cưới

Hôm Ngô Vi thăng chức Trưởng phòng Nghiên cứu Sản phẩm của Tập đoàn Cố thị, họ hàng hai bên đều khen tôi có mắt nhìn người, biết chọn đúng bạn đời.

Thế nhưng chỉ sang ngày hôm sau, anh ta đã nói lời chia tay với tôi.

Anh còn trả lại toàn bộ chi phí mà nhà tôi từng bỏ ra để giúp anh ăn học năm xưa, gom hết vào một chiếc thẻ ngân hàng, nói một câu: “Từ nay hai bên không ai nợ ai.”

Sau đó, anh cưới người khác.

Ngày cưới, hầu như những nhà có máu mặt trong cả thành phố Cẩm đều đến dự, đám cưới rình rang, náo nhiệt.

Người trong cuộc nhìn vào chỉ cười nhạo: “Con gái ông chủ mỏ than mà cũng đòi sánh với thiên kim của Tổng Giám đốc Tập đoàn Cố thị à?”

Về sau, ba tôi bị người ta gài bẫy, công ty bên bờ phá sản.

Tôi tìm đến Ngô Vi – khi ấy đã là quản lý cấp cao của Tập đoàn Cố thị – cầu xin giúp đỡ.

Anh chỉ lạnh nhạt nói: “Thời Cẩm, tôi chỉ từng thích cô trong chốc lát. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn để Dao Dao hiểu lầm.”

Lần gặp lại sau đó, tôi được Cố Nguyên đỡ lên xe Bentley.

“Vợ ơi, em vất vả rồi. Sinh xong đứa này, mình sẽ không sinh thêm nữa.”

Nghe nói đêm hôm ấy, Ngô Vi uống đến say mèm, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng lặp lại: “Là tôi sai rồi, tôi sai thật rồi…”

1.

Ngày Ngô Vi kết hôn.

Tôi đứng ở phía sau đám đông nhốn nháo, lặng lẽ nhìn về phía anh.

Anh mặc bộ vest đặt may từ Ý, thần thái rạng rỡ, đứng trước cửa khách sạn cùng Cố Dao đón khách.

Ánh mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ, gương mặt vốn đã tuấn tú nay càng thêm phong độ ngời ngời.

Từng chiếc xe Mercedes dừng lại trước cửa khách sạn, thân xe phủ đầy hoa, chữ hỷ lồng dán trước đầu xe, dải ruy băng hồng phấp phới trong gió, lấp lánh ánh vàng.

Một làn gió ấm thổi qua Cố Dao giơ tay che mắt, bộ váy dạ hội đính đầy kim cương dưới ánh nắng chói lóa, lấp lánh quý phái.

Ngay cả không khí cũng ngập tràn mùi vị của tiền bạc.

Ngô Vi liếc nhìn tôi từ xa, ánh mắt bình thản, không hề dao động.

Sau khi khách khứa đã vào hết, chỉ còn lại xác pháo vương vãi và tấm thảm đỏ dài mười dặm, chị gái của Ngô Vi bước đến bên tôi, nói:

“A Vi và Dao Dao là trời sinh một cặp, xứng đôi vừa lứa. Thời Cẩm, nếu cô biết điều thì nên tránh xa họ ra.”

“Chuyện trước đây cô dây dưa với nó coi như bỏ qua Dao Dao cũng không định chấp nhặt, sau này tốt nhất cô đừng xuất hiện nữa.”

Xung quanh vẫn còn vài người chưa rời đi, nghe thấy lời này – vốn chẳng cố ý che giấu – lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt đầy tò mò, đánh giá, xen lẫn khinh thường.

Tôi cúi đầu định rời khỏi chốn thị phi, chỉ cảm thấy hôm nay đến đây là tự rước lấy nhục. Nhưng trước khi đi, vẫn không cam tâm hỏi thêm một câu:

“Là Ngô Vi tự miệng nói vậy sao?”

Chỉ thấy Ngô Ngọc – người từng tỏ ra thân thiết với tôi – bật cười khinh miệt, nói càng gay gắt:

“Chính miệng A Vi nói với tôi đấy. Con gái của một nhà giàu xổi như cô, làm người hầu cho anh ấy còn không xứng, còn mơ lấy anh ấy làm chồng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Tôi cứng người lại, cố gắng đứng thẳng dậy, quay người định rời đi thì Ngô Ngọc lại tiếp tục:

“Ban đầu A Vi còn nể tình cũ, không muốn làm khó cô trước mặt bao người. Nhưng ai bảo cô cứ hết lần này đến lần khác truy hỏi cho bằng được? Có ơn thì nên biết báo đáp, từ nay về sau tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Tôi loạng choạng bước đi, chân bước mà như dẫm trên bông.

Sau lưng là tiếng bàn tán, cười cợt không dứt:

“Hóa ra là con gái của Thời Văn Siêu à? Bảo sao lại bị người ta chê. Nhìn đúng kiểu nhà giàu mới nổi – thấy trai học giỏi là lập tức dâng tiền dâng quà, mong có ngày được dựa hơi mà đổi đời.”

“Cô ta không biết mình là ai à? Với cái bộ dạng ấy mà đòi so với thiên kim của Tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị? Ai có mắt cũng biết nên chọn ai. Chú rể trông cũng là dạng tài tuấn phi phàm, cô ta mơ cũng đừng hòng với tới.”

“Tuổi còn trẻ không lo tự lập, chỉ biết dựa dẫm đàn ông. Chắc là bị người ta chơi chán rồi nên mới bị đá.”

Tôi bịt chặt tai, nhưng những lời đó vẫn không ngừng vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng nuốt ngược dòng nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt.

Thời Cẩm, mày không được khóc. Người sai chưa bao giờ là mày, người nên khóc cũng không phải là mày.

Miệng đời sắc bén như dao, cho dù sự thật không phải như vậy.

Đúng là ba tôi làm giàu từ nghề khai thác than, là một ông chủ mỏ than điển hình.

Nhưng ông chưa từng ép buộc hay ức hiếp bất kỳ ai.

Ngày trước vì nhà quá nghèo, ba tôi chỉ học hết tiểu học rồi nghỉ để đi làm kiếm sống. Vì thế ông rất quý trọng những người trẻ biết học hành.

Từ khi tôi còn nhỏ, số học sinh mà ba tôi từng tài trợ đã không dưới trăm người, cả nam lẫn nữ.

Ba thường nói, thời của ông, muốn đi học là chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên nếu gặp được đứa trẻ ham học mà không có điều kiện, thì nên giúp một tay, cho chúng cơ hội đổi đời.

Nhưng ông cũng dặn đi dặn lại rằng: không được lấy ơn ra để uy hiếp người khác. Bởi vì đã ban ơn, thì phải rộng lượng, không nên mong cầu báo đáp.

Còn chuyện giữa tôi và Ngô Vi, là do anh ta theo đuổi tôi trước.

Khi ấy lời thề non hẹn biển vẫn còn như vang vọng bên tai, đầy chân thành và tha thiết.

Chính miệng anh nói với tôi: “Tiểu Cẩm, em hãy chờ anh. Chờ anh dựng nên sự nghiệp, đến lúc đó anh sẽ cưới em một cách rạng rỡ, danh chính ngôn thuận.”

Nhưng cuối cùng, người anh cưới lại không phải tôi.

Thậm chí, mọi chuyện từng có giữa tôi và anh, anh đều vờ như chưa từng tồn tại