Chương 8 - Người Đứng Sau Con Dao

Ông không giữ tôi lại, chỉ giả lả chúc tôi thành công ở nơi làm việc mới.

Sau khi khám hết các bệnh nhân đã đăng ký, tôi lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc của mình, lau sạch bàn làm việc, rồi rời khỏi bệnh viện.

Hôm ấy, Tiêu Tường ra vẻ long trọng dẫn toàn bộ nhân viên khoa tiễn tôi, niềm vui hiện rõ trên nét mặt.

Nhưng hoàn toàn không giống lời viện trưởng nói – dù tôi khiến mọi người trong khoa phải sống tiết kiệm, nhưng khi chia tay, ai nấy đều tỏ ra lưu luyến.

Ngoại trừ y tá trưởng.

Ánh mắt chị ấy nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, tôi bắt đầu công việc ở chỗ mới.

Vợ chồng chị Lưu cũng được tôi làm thủ tục tiếp nhận qua đây theo diện hỗ trợ y tế, miễn toàn bộ chi phí điều trị, và sắp được lên lịch mổ.

Việc này khiến tôi thật sự biết ơn nơi làm việc mới – họ đã ủng hộ tôi rất nhiều.

Nửa tháng sau, nghe tin Tiêu Tường chính thức nhậm chức trưởng khoa tim mạch.

Nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, màn hình lớn ở sảnh chính của phòng khám đột nhiên gặp sự cố, phát lặp đi lặp lại đoạn video Tiêu Tường và Đổng Hiểu Oánh ôm nhau nói chuyện trên sân thượng.

Ngay sau đó, mạng xã hội lan truyền điên cuồng thông tin chi tiết về mối quan hệ ngoài luồng giữa bác sĩ trưởng khoa và bác sĩ nội trú “con ông cháu cha” ở bệnh viện Thiên Hiệp.

Mức độ lan truyền gần như chiếm hết mọi trang tin y tế.

Anh Lý gửi cho tôi một tài liệu, nói là do chính Tuyết Nghiên viết tay tố cáo.

Trong đó nêu rõ: sau khi Tiêu Tường vào làm ở bệnh viện Thiên Hiệp, anh ta đã nhiều lần lợi dụng chức vụ, giả vờ độc thân để dụ dỗ và cưỡng ép các y tá trẻ quan hệ ngoài luồng.

Những mối quan hệ ngắn hạn không tính, những người từng có mối quan hệ dài hơi với Tiêu Tường có bốn người.

Trong tài liệu chỉ liệt kê ba: hai y tá và một là Đổng Hiểu Oánh.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, lý do Tiêu Tường nhắm vào Đổng Hiểu Oánh chính là vì gia thế của cô ta.

Anh ta còn đặc biệt lên kế hoạch giúp Đổng Hiểu Oánh hoàn thành chương trình tiến sĩ lâm sàng vốn phải mất 8 năm, chỉ trong vòng 2 năm rưỡi.

Không chỉ đời tư hỗn loạn, Tiêu Tường còn thường xuyên trục lợi từ hoạt động điều trị – bề ngoài thì kiếm tiền cho bệnh viện, bên trong thì ngấm ngầm móc túi cho bản thân.

Anh Lý bảo: “Giờ viện loạn lắm chị ơi, toàn bộ lãnh đạo đều bị tổ thanh tra trên cấp gọi đi nói chuyện, kể cả viện trưởng.”

Anh ta còn tỏ vẻ ghen tị với tôi, vì đã rút lui đúng lúc, tránh bị dính líu đến đám “yta nam tiện nữ” đó.

Tôi cũng cảm thấy thế thật.

Dù quyết định từ chức chỉ diễn ra trong một ngày, nhưng dường như đã được số phận sắp đặt từ trước.

Chỉ không ngờ là… chỗ cũ còn tặng tôi một “món quà chia tay” đến muộn.

Vụ việc mới nổi lên chưa được mấy hôm, bệnh viện Thiên Hiệp đã ra thông báo chính thức:

“Về sự việc liên quan đến bác sĩ Tiêu XX và bác sĩ Đổng XX, cả hai đều trực thuộc khoa tim mạch.

Thời điểm xảy ra sự việc do trưởng khoa trước – bác sĩ Đỗ XX phụ trách quản lý…

Phía bệnh viện xử lý như sau: bác sĩ Tiêu tạm dừng công tác, về nhà tự kiểm điểm.

Bác sĩ Đổng được điều chuyển khỏi khoa tim mạch, công tác sẽ sắp xếp lại.

Về phía cựu trưởng khoa bác sĩ Đỗ, tuy đã từ chức, nhưng bệnh viện sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm quản lý liên quan theo quy định pháp luật.”

Khi Tiểu Lý gửi thông báo cho tôi, tôi thậm chí không tin vào mắt mình.

13

Rất nhiều người không rõ ngọn ngành bắt đầu tấn công tôi và Bệnh viện ven biển trên mạng.

Có người nói kẻ ngoại tình thật ra là tôi, nếu không thì sao tôi lại rút lui đúng lúc đến thế?

Cũng có người nói: phó trưởng khoa và bác sĩ nội trú còn cặp kè với nhau được, chứng tỏ cả khoa này cũng không ra gì, thượng bất chính hạ tắc loạn — mà tôi chính là “thượng”.

Lại có người cố tình đăng ký khám với tôi chỉ để đến mắng cho một trận, quay video kiếm tương tác.

Sau khi cân nhắc rất lâu, tôi quyết định gặp viện trưởng để nói chuyện một lần, nếu thực sự bệnh viện vì tôi mà gặp áp lực, tôi cũng có thể chủ động rút lui.

Khi đẩy cửa văn phòng viện trưởng ra, ông ấy làm hiệu bảo tôi đừng lên tiếng và ngồi xuống đối diện với ông.

Ông bật loa ngoài.

“Anh bạn cũ à, nói rồi là sẽ sa thải cái tên họ Đỗ kia trong thời gian thử việc, sao đến giờ vẫn chưa thấy gì?” — Là giọng của viện trưởng cũ.

“Anh đừng nói bậy, tôi đồng ý mời trưởng khoa Đỗ về làm việc là thật, nhưng tôi chưa bao giờ nói sẽ sa thải anh ấy cả. Một bác sĩ giỏi như thế, thật sự quý giá lắm, tôi còn phải thay mặt Bệnh viện ven biển cảm ơn Anh đấy.”

“Anh giỡn mặt với tôi à? Còn là anh em cái gì nữa?”

Viện trưởng mới vui vẻ đáp: “Là anh em, đương nhiên là anh em rồi. Nhưng tôi thật sự không hiểu, trưởng khoa Đỗ đã làm gì khiến Anh ghét đến thế? Anh không sợ sau này có lúc cần đến anh ấy sao?

Báo cho Anh biết một tin, bác sĩ Đỗ ở chỗ tôi làm việc rất tốt, vị trí trưởng khoa tim mạch anh ấy làm rất ổn. Bệnh viện đang cân nhắc bổ nhiệm anh ấy làm phó viện trưởng phụ trách chuyên môn.

Chuyện bên tôi Anh khỏi lo, nhưng chuyện bên Anh thì giờ đồn ầm trời rồi, đến tai tôi luôn rồi. Tôi còn phải đích thân kiểm soát truyền thông để ra văn bản đính chính nữa đấy.”

“Được lắm, được lắm! Tôi có chết cũng không Anh xin hắn, còn cả Anh nữa!”

Cuộc gọi kết thúc.

Viện trưởng nhìn tôi: “Cô nghe hết rồi chứ? Đừng nghĩ ngợi gì nữa, tập trung làm tốt công việc đi.”

Tôi gật đầu, không nói gì, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Về đến văn phòng, tôi ngạc nhiên thấy y tá trưởng cũ đang ngồi chờ.

“Tôi nghỉ việc rồi, đến thăm chị một chút, tiện kể chị nghe tình hình hai con chó đó.”