Chương 1 - Người Đứng Ở Ranh Giới Sự Sống Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đã đồng hành cùng bạn trai khởi nghiệp suốt tám năm, vậy mà đến giờ, anh vẫn tay trắng.

Ngày kỷ niệm của chúng tôi, vẫn chỉ là hai người chen chúc trong căn gác mái chật hẹp.

Anh gắp miếng trứng duy nhất trong bát mì thanh đạm bỏ vào bát tôi, cười nói: “Tiểu Du phải ăn nhiều một chút, mới có sức mà cùng anh chịu khổ.”

Tôi siết chặt tờ kết quả chẩn đoán ung thư dạ dày vừa nhận, mở miệng nói lời chia tay.

Tôi nói: “Tống Hoài Xuyên, em không thể đợi được nữa rồi.”

Anh sững người, rồi khẽ cười, xoa đầu tôi: “Sao thế, nói gì ngốc nghếch vậy?”

“Tờ kiểm tra sức khỏe ra rồi, là ung thư dạ dày.”

Ngày hôm đó bụng tôi đau dữ dội, tôi đã quên mất sau đó Tống Hoài Xuyên nói gì, cũng quên mất anh rời đi thế nào.

Anh luôn nói công ty bận, chuyện trò chưa được vài câu đã phải đi.

Chúng tôi sống cùng nhà, mà như sống xa nhau.

Chỉ là hôm nay, sau khi tái khám, tôi bỗng rất muốn gặp anh.

Nhưng khi tôi đến dưới tòa nhà công ty anh, cô lễ tân mỉm cười ngăn lại: “Xin lỗi cô, muốn gặp sếp chúng tôi cần hẹn trước ạ.”

Tôi ngẩn người, tay vẫn cầm túi thuốc giảm đau vừa mua, lớp nhựa cọ vào tay ngứa rát.

Trước đây tôi từng giả làm cô giao đồ ăn để gặp anh mà chẳng ai cản, sao hôm nay, ngay cả việc gặp mặt cũng phải qua quy trình?

1

Tôi và Tống Hoài Xuyên nghèo đến mức chẳng còn gì để mất.

Anh làm sao có thể là “ông chủ” chứ?

Ban đầu tôi không tin.

Nhưng khi nhìn qua lớp kính phòng họp, thấy người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, bên cạnh là cô gái trẻ mặc váy vàng, đang nũng nịu kéo tay anh:

“Em không cần biết! Anh nói sẽ đi xem phim với em, giờ đổi ý rồi thì phải bù cho em!”

Tống Hoài Xuyên cười bất lực mà chiều chuộng: “Được được, cái túi lần trước em xem là bao nhiêu nhỉ? Bốn mươi vạn?”

Cô gái lập tức nhảy cẫng lên ôm anh, kiễng chân hôn lên tai anh.

Tống Hoài Xuyên rút ra một tấm thẻ, dịu dàng vỗ đầu cô, vừa cười vừa mắng yêu:

“Đúng là đồ hay làm nũng.”

Tôi nghe mà ngẩn ngơ, như đang mơ.

Bốn mươi vạn — đủ để chúng tôi năm xưa ăn mì trứng suốt cả năm trời.

Những năm qua sống chật vật, tôi sợ anh áp lực nên chưa từng nói chuyện tiền bạc.

Lần duy nhất nhắc đến tiền, là tối hôm đó, khi tôi cầm tờ chẩn đoán ung thư, cố tỏ ra nhẹ nhõm mà cười nói:

“Loại thuốc rẻ nhất cũng bốn ngàn ba một lọ, đắt chết đi được. Nhưng ở dưới bệnh viện có người bán thuốc lậu chỉ một ngàn tám thôi, tiết kiệm hơn một nửa đấy!”

“Anh nói xem, nếu em ban ngày giao đồ ăn, tối chạy xe công nghệ thì sao? Biết đâu đủ sống đến ngày anh cưới em, ha ha ha.”

Rõ ràng đang đối mặt, vậy mà giây phút ấy, chỉ còn im lặng.

Ngay cả tiếng thở của anh, tôi cũng không nghe thấy.

Ngón tay tôi siết chặt trong lòng bàn tay, tờ giấy chẩn đoán ướt đẫm mồ hôi.

Đáng xấu hổ thật, rõ ràng muốn nói đùa mà giọng lại nghẹn, nước mắt cứ trào ra.

Trước khi tôi kịp khóc, điện thoại anh reo lên.

Tôi vội đỏ mắt đẩy anh đi: “Thôi, anh bận thì đi đi.”

Tôi chỉ là người sắp chết, không nên làm gánh nặng cho ai cả.

Hôm nay lấy hết dũng khí, chỉ muốn gặp mặt nói lời tạm biệt, thế là đủ.

Nhưng giờ đây, nhìn anh vung tay tiêu tiền vì một cô gái khác,

Dạ dày tôi như có sợi thép nung đỏ đang xoắn, đau đến mức buồn nôn.

Bốn mươi vạn ấy, đủ để tôi mua rất nhiều, rất nhiều thuốc.

Đủ để tôi ở bên anh thêm thật nhiều năm nữa.

Kính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi, môi khô nứt, nhăn nhúm như củ khoai héo.

Còn cô gái bên trong, trẻ trung, tươi tắn, ánh mắt rực sáng.

Con người ai chẳng yêu cái đẹp.

Vậy nên, trong khoảng lặng khi anh không nói gì, anh đang nghĩ đến việc tôi sắp chết, hay nghĩ xem lát nữa làm thế nào để dỗ cô gái ấy?

Tôi không biết, cũng chẳng muốn biết nữa.

Cửa kính bỗng mở ra, cô gái ấy cười tươi bước ra.

Thấy tôi, cô khựng lại, ánh mắt thoáng dò xét, nhưng vẫn mỉm cười lên tiếng:

“Chị à, em là Hứa Diệu Diệu, thư ký của Tổng giám đốc Tống. Có việc gì chị cứ nói với em là được.”

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay cô ta.

Giống hệt với sợi mà Tống Hoài Xuyên từng đeo.

2

Ba tháng trước, dạ dày tôi bắt đầu tái phát bệnh. Một đêm đau đến mức không ngủ được, tôi mò mẫm trong bóng tối, chạm phải trên bàn có hai sợi dây đỏ.

Một đầu dây có khắc ký hiệu cổ.

Tôi nghe đồng nghiệp kể, loại dây này phải trèo chín nghìn bậc ở một ngôi chùa nào đó mới cầu được, mang ý nghĩa bình an và sức khỏe.

Một sợi năm trăm, hai sợi là một nghìn.

Bằng tiền chúng tôi ăn mì gói suốt ba tháng.

Khi ấy tôi vừa giận vừa buồn cười — giận vì anh tiêu tiền linh tinh, nhưng đầu ngón tay chạm vào mảnh gỗ, tim lại ngọt ngào đến mức cơn đau cũng dịu đi.

Tôi vui vẻ đeo sợi dây lên tay, nghĩ hôm sau sẽ làm nũng nói: “Sau này không được tiêu tiền bừa nữa nhé.”

Nhưng sáng hôm sau, anh đứng cạnh giường, mặt lạnh tanh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)