Chương 3 - Người Đứng Cuối Lớp
6.
Kể từ ngày đó, bất kể thi lớn hay thi nhỏ, điểm số của Tô Tình đều như tàu lượn siêu tốc — lên xuống kịch liệt.
Cô ta thi cao hay thấp, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi.
Hôm nào tôi vui, Tô Tình còn có thể chen chân vào top 100 toàn khối.
Hôm nào tôi bực mình, thì cô ta cùng tôi đội sổ.
Dù sao đó mới là trình độ thật sự của cô ta, chẳng phải sao?
Giáo viên thì khó hiểu, phụ huynh thì chấn động, còn bản thân Tô Tình thì hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta không tài nào hiểu nổi — tại sao hệ thống lại đột nhiên mất hiệu lực?
Chẳng lẽ… Lâm Vãn đã phát hiện ra điều gì đó?
Cô ta nhiều lần dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi, nhưng rồi lại bị dáng vẻ chăm chỉ học tập một cách chính trực của tôi làm cho tiêu tan nghi ngờ.
Cho đến ngày hôm đó.
Ba mẹ Tô Tình tìm đến trường, đòi gây áp lực với nhà trường.
Mẹ cô ta mặc áo khoác cashmere tinh xảo, xách túi hàng hiệu, bộ dạng kênh kiệu, vênh váo.
“Nửa năm nay, thành tích học tập của con gái tôi tụt dốc không phanh! Trường các người rốt cuộc dạy học kiểu gì vậy?”
Ba cô ta như một con sư tử nổi giận, gầm lên:
“Từ khi lên cấp ba, Tô Tình nhà tôi chưa từng rơi khỏi hạng nhất toàn khối! Thế mà bây giờ thì sao? Top 100 cũng không vào nổi!
Cô là chủ nhiệm lớp, hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không, cô cũng đừng làm chủ nhiệm lớp này nữa!”
Chủ nhiệm bị dọa đến run rẩy, mặt mày nịnh nọt, gọi tôi lại:
“Không phải tại Lâm Vãn sao! Suốt ngày không chịu học hành tử tế, còn kéo hư cả học sinh gương mẫu như Tô Tình! Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”
Bà ta dùng ánh mắt đe dọa nhìn tôi:
“Lần thi thử tiếp theo, em bắt buộc phải thi cho đàng hoàng! Nếu không, tôi sẽ gọi hết phụ huynh của em tới, để ba mẹ em dạy dỗ lại em!”
Tôi chớp mắt, trong lòng đầy khó hiểu.
Tô Tình thi tốt hay không, liên quan gì đến tôi?
Vì sao cô ta thi không như ý, người bị ép ‘phải thi tốt’ lại là tôi?
Chẳng lẽ… bà ta cũng biết điều gì đó?
Thấy tôi không lên tiếng, cũng chẳng thèm phản ứng, ba mẹ Tô Tình tức tối nói:
“Hay là… tách hai đứa nhỏ ra đi.”
“Người xưa nói rồi, gần mực thì đen, gần son thì đỏ. Học sinh giỏi, đương nhiên phải ngồi với học sinh giỏi.”
“Đúng thế! Con gái tôi là học bá, không có lý nào cứ phải ngồi cạnh một đứa đội sổ lớp!”
“Không được!”
Tôi còn chưa kịp nói, thì Tô Tình đã đột ngột đứng bật dậy phản bác.
“Con… con dạo này trạng thái không tốt, trên lớp hay… hay mất tập trung, không liên quan gì tới Lâm Vãn cả. Ba mẹ đừng trách nhầm người,” cô ta lắp bắp giải thích.
“Ba mẹ yên tâm, lần thi thử tới, con nhất định sẽ kéo điểm lên!”
Chính việc Tô Tình sống chết không chịu tách khỏi tôi này, lại càng khiến tôi chắc chắn một điều:
Hệ thống có thể hoán đổi điểm thi kia không phải là vạn năng —
nó nhất định có rất nhiều hạn chế.
Ví dụ như:
• Không thể cách tôi quá xa?
•
• Hoặc bắt buộc phải ở cùng một lớp với tôi?
•
Cho nên vừa rồi… cô ta mới hoảng sợ đến mức như vậy.
7.
“Lâm Vãn, dạo này cậu có phải áp lực học tập quá lớn không?”
“Hay là cơ thể có chỗ nào không ổn vậy?”
Sau giờ tan học, Tô Tình tìm đến tôi, lấp lửng dò hỏi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nửa cười nửa không:
“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Tôi… tôi thấy dạo này thành tích của cậu không được tốt lắm, nên quan tâm hỏi han chút thôi!”
“Ồ?”
“Vậy thì lạ thật đấy. Thành tích của tôi vốn dĩ luôn không tốt, sao đến bây giờ cậu mới nhớ ra là phải quan tâm?”
Tôi giả vờ ngây ngô, tiếp tục đào sâu lời nói của cô ta.
Tô Tình né tránh ánh nhìn của tôi, không dám đối diện, chỉ để lại một câu:
“Dù sao thì… lần thi thử này cậu nhất định phải thể hiện đúng thực lực của mình!”
Nói xong, cô ta chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng chật vật ấy, tôi cười lạnh trong lòng:
Cứ chờ đó đi.
Tôi thi tốt hay không thì chưa biết, nhưng tôi biết chắc — lần này điểm số của cậu sẽ thảm hại lắm đấy!
Kỳ thi thử toàn thành phố lần thứ nhất.
Tô Tình đạt 444 điểm, xếp trên tôi.
Dĩ nhiên, số điểm này nằm tận đáy lớp.
Đừng nói đến đại học trọng điểm, ngay cả đậu trường hạng ba cũng đã là chuyện khó khăn.
So với một đứa đội sổ quanh năm như tôi,
sự sụp đổ của một “học bá” hiển nhiên càng thu hút sự chú ý hơn.
Trên sân trường, ngoài hành lang, khắp nơi đều vang lên những lời xì xào bàn tán về thành tích của Tô Tình.
“Cứ tưởng cô ta giỏi đến mức nào, ai ngờ vừa lên lớp 12 là tụt dốc ngay.”
“Không biết nữa, chắc tại là con gái? Hậu lực không đủ, không bằng con trai.”
“Mấy cậu nói xem, có khi nào cô ta yêu đương rồi nên mới ảnh hưởng thành tích không?”
“Ai mà biết được. Dù sao cũng chẳng ghê gớm như cô ta từng khoe. Trước kia vênh váo như con công kiêu ngạo, nhờ giảng bài còn chẳng thèm.”
Một câu nói hay có thể sưởi ấm suốt ba mùa đông,
một lời ác ý cũng đủ khiến người ta đau đớn giữa mùa hè.
Dù xuất thân giàu có như Tô Tình, cô ta cũng không thể chống chọi nổi trước những lời đồn đại cay nghiệt ấy.
8.
“Lâm Vãn!”
Tô Tình tức tối lao thẳng về phía tôi.
Bốp!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một cái tát đã giáng thẳng lên mặt.
Cô ta hùng hổ chất vấn:
“Lần thi thử này cậu làm bài kiểu gì vậy? Sao điểm lại tệ đến thế?!”
Tôi ôm mặt, bật cười:
“Đại tiểu thư Tô, xin hỏi thành tích của tôi tốt hay xấu liên quan gì tới cô dù chỉ một xu?”
“Sao lại không liên quan? Cậu thi không tốt thì của tôi đương nhiên cũng—”
Cô ta chợt nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt.
Nhưng tôi thì không định buông tha, tiếp tục truy hỏi:
“Cô nói rõ xem, thành tích của hai chúng ta liên quan gì với nhau?
Chẳng lẽ tôi thi kém thì cô cũng thi kém à?”
“Trên đời làm gì có đạo lý như thế?”
Tôi cong môi cười, cúi xuống ghé sát tai cô ta, thì thầm:
“Trừ khi… bài thi của chúng ta có thể hoán đổi cho nhau,
vậy thì điểm của tôi, đương nhiên cũng chính là điểm của cô.”
Toàn thân Tô Tình chấn động, không dám tin nhìn tôi:
“Cậu… cậu sao lại biết?”