Chương 2 - Người Dự Phòng Không Chờ Thêm Lần Nữa
7
Khi tôi đuổi kịp Hứa Mặc Dương, anh hỏi:
“Vừa nãy là thằng dở hơi mà em từng nhắc à?”
Tôi ngớ ra, rồi bật cười, khẽ đấm vào tay anh:
“Mắt anh đúng là tinh thật!”
Anh nhướng mày, không nói gì.
Về đến nhà, anh ngồi im trên ghế sofa, nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tự dưng tôi thấy như đang ngắm một chú mèo con nhỏ đáng thương.
Tôi đi tới, ngồi xuống cạnh anh, hỏi:
“Lúc nãy trong siêu thị anh ghen à?”
Anh nhếch môi, trả lời gọn lỏn:
“Ừ.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
“Thật sự ghen à?”
Anh thở dài, xoa đầu tôi:
“Dù gì cũng là người em từng yêu suốt 9 năm, anh ghen một chút cũng hợp lý mà.”
Tôi cười hỏi:
“Vậy… có ngon không?”
Anh nghiến răng:
“Chua.”
Tôi ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, thì thầm:
“Vậy anh có muốn đổi vị không?”
Tôi vừa nói vừa chọc ngón tay vào ngực anh:
“Em nghĩ mình cũng ngọt đấy. Anh có muốn thử không?”
Anh sững lại, rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, đè xuống ghế sofa. Mùi nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, cuốn hết mọi suy nghĩ.
8
Công việc của Hứa Mặc Dương rất bận, bận đến mức nhiều khi đến cơm cũng không có thời gian ăn.
Tôi làm giờ hành chính từ sáng mười giờ đến sáu giờ tối, sau giờ làm vẫn còn khá rảnh.
Hôm đó, chẳng hiểu sao lại nổi hứng, biết anh ấy tối nay phải trực ca đêm, tôi bèn nấu một nồi canh, xào thêm hai món nhỏ, chuẩn bị cơm tối đem tới bệnh viện cho anh.
Lúc tôi đến khoa của anh cũng gần chín giờ tối rồi.
Tôi không thấy anh đâu, nhưng lại thấy trên bàn làm việc của anh đã có sẵn một hộp cơm, đồ ăn bên trong vẫn còn nóng hổi. Điều quan trọng nhất là trên hộp cơm còn dán một mảnh giấy ghi chú:
“Bác sĩ Hứa, đây là cơm hộp em tự tay làm cho anh, mong anh sẽ thích. Yêu anh nhiều, chụt chụt ~.”
Ký tên: Một chú thỏ đáng yêu.
Tôi không nhịn được rùng mình một cái, ngọt đến phát ngấy.
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi bực.
Đúng lúc ấy, một y tá đi ngang qua cửa phòng, vừa thấy tôi đã cười nói:
“Chị cũng thích bác sĩ Hứa à? Nhưng em khuyên chị đừng mất công đem cơm tới nữa, bác sĩ Hứa chưa từng ăn đồ ăn do người khác đưa đâu. Cơm tụi chị gửi tới, anh ấy đều đem chia cho các y tá trong khoa hết.”
Tôi sững người một lúc, thì ra là tôi đã hiểu lầm anh rồi.
Tôi liền mỉm cười, đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn anh:
“Không sao, anh ấy không ăn đồ của người khác, nhưng đồ tôi nấu thì sẽ ăn.”
Cô y tá nghe vậy, chỉ cười bất đắc dĩ:
“Vậy cũng được, tùy chị thôi.”
9
Khi Hứa Mặc Dương khám bệnh xong quay về, vừa thấy tôi trong văn phòng liền sáng bừng cả mắt:
“Tiểu Tịnh, sao em lại tới đây?”
Tôi vỗ vỗ hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, cười nói:
“Nghĩ đến việc anh phải trực đêm, nên em đem chút đồ ăn ngon tới cho anh.”
Anh lập tức cười rạng rỡ:
“Không nói thì không sao, vừa nghe là đã thấy đói rồi, rõ ràng vừa mới ăn tối xong mà.”
Vừa nói anh vừa mở hộp cơm ra, cúi đầu ngửi vài cái rồi khen:
“Thơm quá!”
Nhưng ngay sau đó, anh liếc thấy hộp cơm có dán giấy nhắn ở bên cạnh, sắc mặt liền cứng đờ.
Tôi mỉm cười nhìn anh:
“Bác sĩ Hứa, có cần giải thích chút không?”
Anh bất lực nói:
“Là mấy cô bé ở khoa khác, cứ thích làm mấy trò này. Ai nấy đều nhân lúc tôi không có trong phòng mà đem cơm đặt vào.”
Tôi nhướng mày khẽ nói:
“Thế mà anh đem cơm người ta cho đi chia hết, cũng hơi lãng phí tấm lòng của người ta đấy chứ?”
Hứa Mặc Dương cười bảo:
“Phí phạm đồ ăn mới là điều đáng trách. Còn có lãng phí tấm lòng người ta hay không, cái đó không nằm trong phạm vi trách nhiệm của anh.”
Nói xong anh gắp vài miếng thức ăn, húp một ngụm canh lớn, rồi đột nhiên sững lại:
“Khoan đã, sao em biết anh đem cơm người ta tặng đi cho người khác?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô y tá lúc nãy đã bước vào.
Cô ấy vừa định nói gì đó thì trông thấy tôi, lập tức trố mắt ngạc nhiên.
Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười:
“Thấy chưa? Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ ăn cơm tôi nấu.”
Hứa Mặc Dương ngẩng đầu nhìn cô y tá, thuận miệng nói:
“Đây là vợ tôi.”
Cô y tá kinh ngạc nhìn tôi, mắt trợn tròn:
“Bác sĩ Hứa, anh kết hôn rồi ạ?”
Vừa ăn anh vừa đáp:
“Ừ, cô tìm tôi có việc gì?”
Cô y tá cuối cùng cũng hoàn hồn, đáp:
“Bệnh nhân giường 48 tìm anh, nhờ anh qua một chuyến.”
Hứa Mặc Dương vừa ăn vừa gật đầu:
“Được, tôi qua ngay.”
Anh ăn thêm mấy miếng vội vàng, rồi nhìn tôi cười:
“Chờ anh về nhé.”
Anh mặc áo blouse trắng, sải bước đi rất nhanh, tà áo tung bay theo gió – trông vừa phong độ vừa bảnh bao đến mức khiến người ta khó rời mắt.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh đến ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: trước đây sao tôi lại không nhận ra Hứa Mặc Dương đẹp trai đến thế chứ?
Tôi ngồi đợi anh rất lâu mà không thấy quay lại. Cuối cùng vẫn là cô y tá ban nãy tới, cười tươi rói nhìn tôi nói:
“Người nhà bác sĩ Hứa, chị cứ về trước đi ạ. Lúc nãy bệnh viện nhận được một cuộc gọi cấp cứu, bác sĩ Hứa chưa kịp báo cho chị đã theo xe cứu thương đi rồi.”
Anh ấy thực sự rất bận, nhưng tôi chẳng cảm thấy hụt hẫng chút nào, ngược lại, trong lòng còn tràn đầy tự hào – vì mình là vợ của một người bác sĩ như thế.
10
Hứa Mặc Dương không hề cố tình giấu chuyện mình đã kết hôn với đồng nghiệp trong bệnh viện, nhưng anh cũng không thể gặp ai cũng lôi chuyện kết hôn ra nói.
Thế là nhân một ngày anh được nghỉ, tôi kéo anh đến tiệm vàng mua một chiếc nhẫn cưới dành cho nam.
Bình thường anh phải phẫu thuật cho bệnh nhân, đeo nhẫn rất bất tiện. Nhưng tôi vẫn đưa ra một yêu cầu nhỏ:
“Tôi không bắt anh lúc nào cũng phải đeo nhẫn, nhưng trong tuần này, anh bỏ nhẫn vào túi áo, hễ gặp mấy cô em gái nhỏ là phải đeo ngay vào cho tôi.”
Khoé môi Hứa Mặc Dương cong lên thành nụ cười đầy thích thú, anh nói:
“Được, nghe em hết.”
11
Khoảng ba tháng sau, một buổi tối sau khi chúng tôi vừa kết thúc một trận vận động “nhiệt tình hết mức”, điện thoại tôi bỗng reo lên.
Hai má tôi vẫn còn đỏ bừng, thở hổn hển, tôi với tay lấy điện thoại lên xem thử, là một tin nhắn từ số lạ:
“Dạo này em sống tốt không?”
Tôi gần như lập tức đoán ra người nhắn tin là ai.
Tôi từng yêu Lâm Dực suốt chín năm. Trong chín năm đó, chúng tôi chia tay rồi quay lại không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần muốn quay về, anh ta đều dùng chiêu này.
Ngay sau đó, điện thoại tôi bắt đầu liên tục nhận tin nhắn, từng tin một cứ thế đổ về:
“Anh nghĩ người anh yêu nhất vẫn là em.”
“Lúc đó anh hồ đồ mới đòi chia tay, chúng mình làm lành được không?”
“Chín năm bên nhau, đâu phải cứ nói quên là quên được, em nói có đúng không?”
Hứa Mặc Dương nằm cạnh hỏi:
“Điện thoại em sao mà cứ reo mãi thế?”
Tôi đưa luôn điện thoại cho anh:
“Anh tự xem đi.”
Anh đọc từng tin nhắn mà Lâm Dực gửi, đọc xong chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh, không nói gì.
Tôi nói:
“Hay là em block số này nhé?”
Anh đáp:
“Không cần. Để im đó, để chế độ im lặng cho anh ta gửi tiếp. Em có block thì lần sau hắn cũng lại đổi số khác để gửi thôi.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Mặc Dương vẫn còn đang ngủ bên cạnh, tôi lặng lẽ cầm điện thoại lên kiểm tra.
Quả nhiên, sau khi tôi bật chế độ im lặng tối qua, Lâm Dực đã gửi thêm hơn ba mươi tin nữa.
Nhưng ánh mắt tôi lại dừng lại ở tin nhắn cuối cùng:
“Chỉ cần em đồng ý quay lại, anh có thể cân nhắc chuyện kết hôn của hai đứa mình.”
12
“Em đang xem gì thế?” – Bên tai tôi vang lên giọng nói của Hứa Mặc Dương.
Anh dụi mắt mơ màng nhìn tôi. Tôi đưa điện thoại cho anh, cười nói:
“Thằng dở hơi nói muốn quay lại với em, còn bảo sẽ cân nhắc chuyện cưới xin nữa. Anh có thấy nguy cơ bị cướp vợ không?”
Anh liếc qua điện thoại, bật cười lạnh, rồi nhắn lại một dòng:
“Cút!”
Tôi bật cười, vòng tay qua cổ anh, cười khanh khách:
“Giận rồi hả?”
Anh nhếch môi:
“Không phải giận. Chỉ là… thấy tiếc, đáng lẽ anh nên ra tay sớm hơn để rước em về.”
Tôi dụi đầu vào ngực anh, thì thầm:
“Giờ cũng chưa muộn mà! Nhưng… chuyện kết hôn của tụi mình hình như vẫn chưa ai biết thì phải. Hay là… mình đăng lên mạng xã hội nhé?”
Hứa Mặc Dương ngạc nhiên nhìn tôi:
“Em thật sự muốn công khai à?”
Tôi khó hiểu hỏi lại:
“Chứ sao lại không muốn?”
Ánh mắt anh vốn âm u bỗng sáng rực lên, rồi anh ôm chặt lấy tôi, cười nói:
“Thì ra bao ngày qua là do anh tự nghĩ quá nhiều. Em rõ ràng là tốt thế này.”
Một phút sau, tôi đăng một bài lên Moments:
“Anh Hứa à, quãng đời còn lại xin được anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Kèm theo là tấm ảnh hai đứa cầm sổ đỏ chụp ở cổng Cục Dân chính ngày hôm đó.
Chưa đầy ba phút sau khi tôi đăng bài, một người bạn chung của tôi và Lâm Dực đã gọi điện tới.
Tôi vừa bắt máy, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói buồn bã của Lâm Dực:
“Tấm ảnh em đăng lên mạng là giả đúng không? Em cố tình làm thế để chọc tức anh phải không?”
13
Tôi thật sự bị câu nói của Lâm Dực chọc cho bật cười:
“Sổ kết hôn có dấu đỏ của Cục Dân chính mà cũng làm giả được à? Nếu anh giỏi vậy thì làm một bản giả cho tôi xem thử đi?”
Nhưng Lâm Dực vẫn không cam lòng:
“Rõ ràng lần trước ở siêu thị, hai người còn chưa quen nhau, anh ta thậm chí còn không phải bạn trai em!”