Chương 8 - Người Đón Sai
12
Hôm sau, tôi vừa bước vào văn phòng thì đã có người mang đến một bó hoa hồng đỏ rực siêu to.
Cả phòng xôn xao, ai cũng đoán là ai gửi, còn nói trông tôi rạng rỡ thế kia, chắc sắp có chuyện vui.
Buổi trưa, Tần Thời nhắn tin bảo tôi lên văn phòng ăn cơm.
Còn dọa nếu tôi không lên, anh sẽ xách hộp cơm xuống tận nơi.
Tôi nghĩ đến cảnh đó sẽ bị vây xem thế nào, đành phải ngoan ngoãn lên văn phòng anh.
Trợ lý anh thấy tôi lén lút đi vào thì chẳng hề ngạc nhiên, còn cười cười.
Chờ cô ấy đi khỏi, Tần Thời liền ôm tôi ngồi lên đùi, hôn tới tấp.
Anh lúc ấy khác hẳn với vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày.
Tôi nhìn ra ngoài nắng chang chang, ngại muốn chết.
Đẩy anh ra, anh còn tỏ vẻ không vui:
“Tầng 28 rồi, ai mà thấy được?”
“Nhỡ có ai bất ngờ bước vào thì sao?”
Tần Thời liếc cái hộc bàn dưới chân:
“Có người vào thì em chui vào đấy… anh muốn thử…”
Anh thì thầm mấy câu bên tai tôi.
Tôi đỏ mặt tim đập, suýt chút nữa dùng cùi chỏ huých anh một cú nội thương.
Đúng là đàn ông, yêu vào là bắt đầu không đứng đắn.
Ăn xong cơm, Tần Thời không cho tôi về ngay mà bắt tôi nằm gối đầu lên đùi anh ngủ trưa.
Yêu đương lén lút chừng nửa tháng, cuối cùng cũng không giấu được nữa.
Hôm đó, lúc anh đưa tôi về nhà, đang ngăn tôi lên lầu thì bị bố mẹ tôi bắt gặp ngay tại trận.
Mẹ tôi nói móc bố tôi:
“Thấy chưa, ông còn lo con bé ăn uống kham khổ, người ta ăn ngon lắm rồi kia kìa!”
Tôi đỏ mặt đến mức không ngẩng đầu lên được.
Sau đó, tôi chính thức giới thiệu Tần Thời với bố mẹ mình.
Anh cư xử lễ phép và rất ôn hoà, khiến bố tôi vui thấy rõ.
Mẹ tôi thì khỏi nói, ánh mắt cười híp lại như trăng lưỡi liềm.
Tối đưa mẹ xuống lầu, bà còn nhắc tôi nhớ chú ý an toàn.
Tôi ngơ ngác:
“Khu nhà mình an ninh mà mẹ?”
Mẹ tôi giơ tay đấm tôi một cái:
“Ý mẹ là đừng gây án mạng! Mẹ mới nghỉ hưu mấy năm, chưa muốn ở nhà giữ cháu.”
Tôi: …
Nói gì mà quá đáng vậy, là con gái ruột mà cũng không tin tôi giữ mình nổi?
Tối đó, Tần Thời ngủ lại.
Tôi đang tắm thì anh mặt dày chui vào, từ phòng tắm tới giường ngủ, tôi bị anh hành cho kiệt sức.
Vậy mà đến phút chót anh lại dừng, nói gì mà nhà tôi không có “T”.
Tôi chỉ muốn chửi thề thật to.
Cuối tháng, Tần Thời đi công tác.
Sau đó anh chưa kịp về thì tôi lại phải ra ngoài tỉnh một chuyến.
Gần nửa tháng không gặp, Tần Thời đích thân ra sân bay đón tôi, suốt quãng đường nắm tay tôi không buông.
Vừa về tới nhà anh, tôi đã bị anh đẩy ngã xuống sofa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã ngồi lên người tôi.
Chưa kịp cởi nút áo sơ mi, anh đã túm cổ áo kéo phắt ra, lộ cơ bụng 8 múi rắn chắc.
“Ực…” Tôi nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.
Lúc đầu còn định giữ hình tượng một chút, nhưng cuối cùng thì tôi chẳng phản kháng nổi nữa.
Tần Thời cũng vội, như lửa cháy đồng khô, vừa ôm tôi vừa đi vào phòng ngủ, còn tiện tay lấy theo một cái hộp nhỏ.
“Đau!”
Lúc vật thể lạ đâm vào, tôi đau quá rụt người lại.
Lại nghe giọng Tần Thời: “Đừng né.”
Đau đến mức không chịu nổi, mà né cũng không xong.
Ai lại bắt nạt người ta kiểu này chứ?
Vừa đau vừa tủi, tôi khóc đến bụng nhỏ cứ co giật từng hồi.
Tần Thời ôm lấy tôi, hôn nhẹ từng chút.
“Ngoan nào, đừng khóc.” Anh dỗ: “Em mà còn khóc, anh xong đời với em thật đấy.”
Khó khăn lắm mới nín khóc được, thì lại phải chịu đựng thêm vài đợt xông pha không kiềm chế nổi của anh.
Lần đầu tiên, ngoài cảm giác đau thì chẳng có chút vui thích nào.
Tần Thời nói, chuyện này phải hợp nhau nhiều lần mới tốt được, thế là lại “hợp” thêm hai ba lần nữa.
May mà hôm sau công ty cho nghỉ vì đi công tác, chứ nếu phải lê cái chân cà nhắc đến văn phòng thì tôi không biết thiên hạ sẽ nghĩ sao.
Sau một đêm cuồng nhiệt, tôi bắt đầu hơi sợ ở riêng với Tần Thời.
Nhưng anh ta cứ mỗi lần nhướn mắt đơn mí, mím môi rồi lườm: “Lại trốn? Còn trốn nữa?”
“Anh nghĩ anh là thuỷ quái chắc?”
“Còn kinh hơn cả thuỷ quái gấp vạn lần ấy.” – tôi vừa nói vừa chạy.
Tần Thời: “Em quay lại đây cho anh…”
13
Sáng đến công ty, ai nấy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Triệu nhìn tôi như muốn nói mà không dám.
Còn chưa kịp hỏi gì, trưởng phòng đã gọi tôi vào văn phòng, mặt mày nghiêm trọng.
“Giản Bối à, chuyện đời tư thì không ảnh hưởng đến công việc, nhưng em cũng không thể cạnh tranh thiếu lành mạnh, gây rối thị trường được.”
“Trưởng phòng, ý anh là sao?”
Anh ấy đẩy màn hình nội bộ công ty về phía tôi.
Một tiêu đề đập vào mắt:
“Giản Bối – nhân viên phòng Marketing, mỗi ngày đều được đưa đón bằng siêu xe khác nhau.”
Phía dưới là loạt ảnh tôi bước xuống từ các loại xe sang khác nhau.
Đã thế, trong số đó còn có một tấm rõ cả biển số, đúng chiếc xe của một ông chủ giàu xổi từng theo đuổi tôi — người giờ chỉ còn là khách hàng.
Người viết bài cố tình gài bẫy, nói rằng tôi được bao nuôi nên mới có được nhiều tài nguyên như vậy.
Bài còn nói tôi tranh giành tài nguyên của đồng nghiệp — chuyện này đúng là hơi riêng tư rồi.
Ngoài Giang Mỹ Mỹ ra, tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể hại tôi như vậy.
“Hà!” – tôi cười khẩy – Điều tra lâu thế mà không chụp được mặt Tần Thời, cũng coi như cô ta thất bại rồi.
Trưởng phòng còn định nói gì đó, tôi giơ tay ngắt lời:
“Trưởng phòng, anh cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa. Nhất định sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng.”
Tôi vốn là kiểu có thù là trả ngay, vừa ra khỏi phòng đã túm tóc Giang Mỹ Mỹ lôi xuống.
“Giang Mỹ Mỹ, ảnh trên mạng là do cô đăng đúng không?”
Cô ta ngẩng mặt lên:
“Phải thì sao? Sợ rồi hả? Cô dám làm mà không dám nhận à?”
Ngoài cửa, các phòng ban khác tụ lại xem kịch.
Tôi vốn định không thanh minh, định cho cô ta một trận thì Tần Thời từ trên tầng bước xuống.
Giang Mỹ Mỹ vội nói:
“Tổng giám đốc Tần, Giản Bối sống không đứng đắn, có quan hệ mờ ám với nhiều đại gia, rất có khả năng bán đứng công ty.”
Tần Thời nhìn cô ta, cười khẽ:
“Bán đứng công ty? Toàn bộ công ty này là của vợ tôi, cô ấy bán cho ai chứ?”
Tôi: …!?
Giang Mỹ Mỹ: ????
Người xem: Woa!!!!!!!!
Không lẽ Giản Bối là bà chủ?
Khụ khụ!
Quả thật… cũng khá mất mặt.
Nhưng cũng rất ngọt ngào.
Tần Thời sau đó còn giải thích:
“Mấy chiếc xe cô ấy bước xuống trong ảnh, đều là xe của tôi cả.”
“Vợ tôi thích sống kín tiếng, sợ bị chú ý, nên tôi mới thay đổi xe trong garage liên tục. Mọi người có ý kiến gì không?”
Tần Thời xem như đã công khai hoàn toàn mối quan hệ của hai đứa.
Cùng lúc đó, Giang Mỹ Mỹ bị sa thải, Tiểu Triệu được nhận chính thức thay chỗ.
Tôi ở công ty, bắt đầu sống cuộc đời “trên có một người, dưới có vạn người” – một cuộc sống hạnh phúc khiến người ta ghen tị.
Tần Thời nghe nói có người gọi vậy thì không đồng ý.
Anh ghé tai tôi thì thầm: “Đêm qua rõ ràng là em ở trên anh mà.”
Tôi đuổi theo đánh anh khắp phòng.
Cái tên này càng ngày càng không biết xấu hổ!
14
Tần Thời ngày nào cũng nấu ăn tẩm bổ cho tôi, quan trọng là còn nấu rất ngon.
Gần đây tôi đang ăn kiêng, không ăn tối để giảm cân.
Không ăn tối thì tính khí cũng trở nên cáu bẳn.
Ngay đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi đầu tiên của Giang Mỹ Mỹ sau hai tháng nghỉ việc.
“Có người á, tưởng mình câu được rùa vàng, nhưng mà dù có đậu trên cành thì cũng chẳng hóa thành phượng đâu.”
Tôi: “Nói tiếng người dùm cái.”
Giang Mỹ Mỹ: “Tôi quen một chị em ở thành phố B, chị ấy dẫn tôi đi dự tiệc, gặp được nhị tiểu thư nhà họ Kiều – cái cô làm minh tinh đó. Người ta bảo riêng tư rằng, Tần Thời chính là vị hôn phu của cô ấy. Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của anh ta ở thành phố A thôi. Mấy cậu ấm nhà giàu chơi chán rồi thì kiểu gì chẳng quay về cưới môn đăng hộ đối.”
“Tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng nữa. Tần Thời có chơi bời cũng đâu đến lượt cô. Mau tìm việc đi kẻo chết đói ở thành phố B.”
Tôi tức muốn nổ phổi.
Nốc một chai coca cho hạ hỏa xong thì cũng coi như giảm cân công cốc.
Tần Thời về nhà trễ. Vừa bước vào đã thấy vẻ mặt âm u của tôi.
“Chuyện gì vậy bảo bối? Ai chọc em giận nữa?”
Tôi nhịn mãi không nổi: “Nghe nói anh là thiếu gia hào môn ở thành phố B?”
Tần Thời nhíu mày: “Ai nói nhảm vậy?”
Tôi: “Rồi tới lúc đó ba anh có đưa tôi một tờ ngân phiếu trắng, bảo tôi tự điền số vào rồi rời khỏi anh không? Anh nói xem, tôi nên điền mấy trăm tỷ thì hợp?”
Tần Thời cau mày: “Ba anh gọi cho em rồi à?”
Tôi: “Ba anh mà dám đưa tiền là tôi dám lấy đó. Anh nghĩ tôi yêu đương với anh là chơi đùa hả?”
“Xuống đây!” – Tần Thời bế tôi đặt lên bàn ăn, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi khóc: “Có người nói anh bắt cá hai tay. Thành phố B có vị hôn thê, thành phố A thì nuôi bình hoa. Sau này mà chuyển về tổng bộ, chắc anh định mỗi thành phố nuôi một nhà hả?”
“Vớ vẩn, anh chỉ có mỗi mình em.”
Tôi: “Ai mà tin? Miệng đàn ông toàn thứ lừa người.”
Tần Thời: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn, em không tin anh thì tin cục dân chính chứ?”
Hừ!
Tôi hừ nhỏ một tiếng.
Đăng thì đăng, ai sợ ai!
Hôm sau, vừa bước ra khỏi cục dân chính, miệng tôi đã cười tít mắt không dừng lại được, nhìn hai cuốn sổ đỏ giống hệt nhau.
Tôi nhảy cẫng lên, hôn phớt một cái lên má Tần Thời rồi gọi: “Chồng ơi~”
Tần Thời chống nạnh, giận dỗi: “Không gọi anh là Tổng Tần nữa à?”
Tôi: “Gọi ‘Tổng Tần’ nghe xa cách lắm.”
Tần Thời nhào tới hôn tôi một cái rõ mạnh: “Lần sau còn dám bịa đặt tung tin, anh sẽ trừng phạt em!”
Mà tôi thì chẳng buồn quan tâm nữa.
Chụp ngay một tấm cận mặt Tần Thời, đăng cùng ảnh cuốn sổ đỏ lên story:
“Anh Tần, mong được anh yêu thương dài lâu.”
Xem đám người nhiều chuyện còn dám bịa gì nữa không!
Không lâu sau, bài đăng của tôi đã vượt quá 99 lượt thả tim.
Giang Mỹ Mỹ vào bình luận một câu đầy chua chát: “Chắc là photoshop nhỉ?”
Tôi cười mãn nguyện rồi thoát ra.
Đúng lúc đó, tôi nhận được một thông báo mới – là từ “anh Tần bên cạnh”.
Là tấm ảnh hai đứa tôi tựa vào nhau bên cửa sổ, phía sau là khung cảnh đêm lung linh.
Cũng kèm theo cuốn sổ đỏ.
Dưới ảnh, dòng chữ vàng chậm rãi hiện ra:
“Yêu em bằng một cách khác, cho đến mãi mãi. Giản Bối & Tần Thời.”
Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng bên dưới là ngày tháng hôm nay – khiến nước mắt hạnh phúc của tôi rơi xuống.
Nếu không yêu, hôn nhân là một cái lồng.
Nhưng nếu là người mình yêu, hôn nhân chính là một cách để yêu sâu đậm hơn.
Anh Tần, cô Giản – nhất định phải hạnh phúc nhé!