Chương 13 - Người Đợi Kiếp Trước
Sống trong thời đại xưa cũ đó, ở một xã hội mà tôi chưa từng lớn lên, thật sự là một thử thách liên tục đối với tôi . Tuy nhiên, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng thích nghi, tìm hiểu về con người và văn hóa thời ấy , cho đến ngày tôi có thể tìm được lối quay về thế giới của mình . Sau khoảng ba tuần sinh sống ở đó, tôi nhận ra vô số khác biệt giữa thời điểm gần bốn trăm năm trước và hiện tại cả những mặt thuận lợi lẫn bất lợi.
Nói về mặt thuận lợi trước . Môi trường thiên nhiên thật sự rất phong phú. Lúa gạo và cá tôm dồi dào, chẳng ai phải đói. Mắt nhìn đâu cũng thấy sông, ruộng, nhà kiểu Thái và chùa chiền. Không có những tòa nhà cao tầng hay nhà máy công nghiệp, thứ vốn là nguyên nhân chính gây ô nhiễm không khí ở thời tôi . Tôi hít thở thật dễ dàng, không hề lo ngại, chắc chắn không phải hít bụi mịn độc hại nào cả. Không khí lúc nào cũng trong lành và mát rượi. Ngay cả khi không bật quạt, tôi cũng không đổ một giọt mồ hôi nào. Thậm chí, vào mùa hè nóng nực nhất, thời tiết cũng vẫn mát mẻ hơn cả mùa đông ở Bangkok.
Hơn nữa, lối sống của người xưa đơn giản và không hề ồn ào. Thời gian như trôi chậm lại . Ngoài việc chờ đợi mỗi ngày để được về nhà, cuộc sống giản dị như vậy giúp tâm trí tôi , vốn đã mệt mỏi bởi nhịp sống hối hả của thành phố hiện đại, được thảnh thơi hẳn.
Dĩ nhiên, cũng có những bất lợi quá lớn đối với tôi , một người đã quen sống với tiện nghi công nghệ hiện đại. Nhược điểm lớn nhất là: không có internet, điện thoại, Netflix hay trò chơi gì để chơi. Việc di chuyển cực kỳ bất tiện. Nếu không đi thuyền, bạn phải đi bộ, cưỡi ngựa, cưỡi voi ( vâng , họ thực sự cưỡi voi khi đi xa hoặc qua địa hình hiểm trở), hoặc dùng xe ngựa nếu muốn đi xa hơn. Việc liên lạc cũng khó khăn. Thời tôi , muốn kết nối với ai cũng chỉ cần gọi hoặc nhắn Line, dù họ sống tận nửa vòng Trái đất. Nhưng ngày xưa, chỉ có thể gửi thư, hoặc trong trường hợp gấp rút, sai người hầu truyền tin tận nơi — và việc đó vẫn diễn ra rất chậm.
Tại sao hệ thống xã hội lại xem người ta bất bình đẳng đến vậy ? Điều này luôn khiến tôi bận tâm mỗi khi nghe thầy cô giảng bài. Khi học trong sách vở, tôi chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn tận mắt, tôi chỉ có thể thốt lên rằng mình thật may mắn khi sinh ra sau thời kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ. Nếu không , có lẽ tôi đã trở thành người hầu trong nhà người khác rồi .
“Klao…"
Và chẳng có gì để làm ở đây cả. Tôi cứ ngày nào cũng ăn và ngủ luân phiên. Chỉ sau ba tuần, má tôi đã bắt đầu phúng phính. Liệu sớm thôi tôi sẽ lăn thay vì đi bộ không …?
“Klao.”
À mà, cũng chẳng có shabu shabu hay thịt nướng gì ở đây. Khi nào mới được về nhà nhỉ? Tôi không thể đợi để được ăn thịt nướng nữa.
“Klao.”
“…”
“NÀY!”
Giọng trầm vang lên bên tai kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Giật mình , tôi nhanh chóng quay lại . Tim tôi đập nhanh khi nhận ra khuôn mặt sắc sảo của người vừa gọi chỉ cách tôi một bước.
“Chuyện gì thế? Ta đã gọi cậu nhiều lần rồi ,” Phop híp mắt quan sát tôi , trong khi tôi vẫn ngồi sững người với vẻ mặt đầy suy tư.
“Xin lỗi … tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi… À… ờ, anh gọi tôi có việc gì thế?”
Tôi lắp bắp vội vàng tránh ánh mắt anh , rồi bước sang một bên. Thật ra tôi hoàn toàn không nghe thấy anh gọi. Tôi mải nghĩ xem bao giờ mới được ăn lại shabu shabu và thịt nướng mà thôi.
Nhưng tại sao anh ta lại phải đứng gần đến vậy chứ?!
“ Tôi muốn xem quyển sổ cậu viết . Viết xong chưa ?” Người đối diện nói , mắt liếc xuống quyển sổ đen trong tay tôi .
Theo lệnh của Than Phraya, mỗi ngày trước bữa tối – sau khi tan làm , hoặc vào buổi sáng những hôm được nghỉ – Phop sẽ phụ trách dạy tôi học đọc , học viết . Nói cách khác, viên cảnh sát ấy kiêm luôn vai trò thầy giáo riêng của tôi , và anh ta làm rất nghiêm túc. (Dù trong ánh mắt anh vẫn thấp thoáng chút hoài nghi khi phát hiện tôi không thể đọc viết trôi chảy như trước .)
Phop dạy rất bình tĩnh, chậm rãi, chưa từng quát mắng khi tôi sai. Cách dạy của anh là đọc to từng chữ, rồi bảo tôi viết lại – chẳng khác nào giáo viên tiểu học đang rèn chữ cho học trò mới vào lớp Một.
“Xong rồi .”
Tôi đặt bút xuống, không dám nhìn thẳng, chỉ lẳng lặng đẩy quyển sổ về phía anh . Không hiểu sao , ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã có cảm giác lạ lùng… như thể từng trải qua cảnh này ở đâu đó trước đây.
“ Tôi đã nói mấy lần rồi , chữ của cậu thay đổi nhiều lắm đấy.”
Phop ngắm nghía nét chữ một hồi rồi ngẩng đầu lên nói . Tôi nuốt khan, linh cảm tim mình đập hụt một nhịp – lại khiến người ta nghi ngờ nữa rồi .
Dù ngoại hình giống hệt, kể cả vết bớt ở cùng vị trí, nhưng có vài thứ không thể giả được , ví dụ như… chữ viết . Làm sao tôi có thể viết giống người của mấy trăm năm trước ? Dù tôi cố hết sức bắt chước, nét chữ vẫn khác rõ ràng.
“Ờ… thì… mất trí nhớ mà, nên quên cả cách viết luôn. Trong trường hợp như vậy thì chữ khác đi cũng bình thường thôi mà.”
Anh cảnh sát không có vẻ tin lắm, nhưng hình như cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khác, nên chỉ im lặng, cúi xuống xem lại phần tôi viết sai. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, thời này chưa có giám định vân tay hay xét nghiệm ADN.
“Vẫn còn vài chữ sai chính tả, nhưng không sao . Cứ đọc tiếp, dần dần rồi sẽ quen. Hôm nay đến đây thôi.” Phop trả lại cuốn sổ, trong đó anh đã gạch và sửa từng lỗi nhỏ. Tôi cúi đầu cảm ơn, trong lòng nhẹ hẳn đi .
Cuối cùng cũng xong. Mới mười giờ sáng và lại là ngày nghỉ lễ nữa. Tôi dự định xin phép ra ngoài – muốn ghé qua vài quán rượu ở chợ khác, nơi trước đây Klao hay lui tới, biết đâu có người từng thấy hắn ta trước khi mất tích.
“Chuay.”
“Dạ!”
“Mang đồ của cậu Klao về phòng, rồi theo ta ra chuồng ngựa.” Phop nói với người hầu riêng của tôi , sau đó quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng hề báo trước điềm lành: “Đi thôi.”
“Đi đâu ?”
“Ra chuồng ngựa. Ta sẽ dạy cậu cưỡi ngựa.”
Anh mỉm cười nhìn tôi . Dạy đọc viết đã đủ mệt rồi , giờ lại dạy cưỡi ngựa nữa sao …
Tôi biết có thể mình hơi đa nghi, nhưng ánh nhìn trong mắt anh khiến tôi có cảm giác anh đang âm mưu gì đó. Nhất định có gì không ổn . Tôi không thích điều này , và càng không muốn bị trêu chọc.
“Không sao cả. Tôi không biết cưỡi ngựa cũng chẳng có gì đáng sợ đâu .”
“Không. Là đàn ông, thì đó là kỹ năng bắt buộc phải có . Không biết tương lai sẽ gặp chuyện gì, có thêm chút hiểu biết , dù nhỏ, vẫn hơn là không biết gì cả.”
Giọng anh nghiêm túc khiến tôi không thể phản bác. Anh nói đúng — nhưng theo những gì tôi từng xem trong phim cổ trang thì…
Hình như người dạy cưỡi ngựa… sẽ ngồi đằng sau người học?
“Ta hiểu cậu có thể cảm thấy khó chịu và không muốn học với ta . Nhưng ta cũng không thể trái lệnh cha mẹ . Cưỡi ngựa đâu khó gì, không mất nhiều thời gian đâu , chỉ cần kiên nhẫn là được .”
Giọng anh nghiêm túc, ánh mắt tinh ranh làm tôi phải nheo lại .
Bề ngoài, anh trông thật nghiêm nghị. Lời nói ít ỏi, nhưng Phop không hề hiền lành như vẻ bề ngoài. Câu vừa nói ra : rõ ràng anh trách tôi không muốn học, ngầm ý bảo anh cũng chẳng muốn dạy, nhưng lại không thể trái lệnh cha mẹ .
Người xưa thật là gian xảo.
“ Tôi không khó chịu gì cả. Tôi chỉ… tôn trọng anh Phop thôi mà.”
Tôi vội tìm cớ. Thật ra tôi vừa khó chịu, vừa không muốn học với anh . Sao tôi có thể chấp nhận? Nếu chấp nhận, tôi sẽ tự biến mình thành kẻ thua trong trận chiến lời nói này .
“Đừng sợ nữa.” Góc môi anh nhếch lên nụ cười lịch sự, nhưng ánh mắt lấp lánh nghịch ngợm. Tôi mím môi, bực bội, theo sau anh từ nhà ra chuồng ngựa. Tôi chẳng còn lựa chọn nào.
Chờ đến lượt đáp trả anh ! Tôi sẽ khiến anh câm nín!
Tôi đã biết trước rằng nhà Than Phraya Phichai Phakdi thật xa hoa lộng lẫy. Chỉ riêng khu nhà ở thôi, chưa kể vườn tược và những cánh đồng rộng mênh mông, cũng đủ so sánh với khu resort sang trọng. Vì vậy , việc ngựa của ông cũng thuộc loại quý hiếm, giống tốt , giá trị cao, không có gì lạ. Thêm vào đó, chuồng ngựa trong sân luôn có người hầu giám sát cẩn thận.
Dù đây là những chiến mã quý giá của quan quyền hùng mạnh như Than Phraya, nhưng không thể loại trừ việc những kẻ liều lĩnh sẽ dám trộm cắp dù nguy cơ bị trừng phạt nghiêm khắc là rất cao. Chính vì thế mà Than Phraya thuê vô số người hầu canh gác chuồng ngựa, ngày đêm 24/7.
Phop chọn cho tôi một con ngựa trắng tên Chao Si Nuan để dạy. Theo anh , nó hiền lành, không dễ sợ hãi và ít khi nổi nóng như những con khác. Tôi thở phào. Ít nhất, tôi không phải lo lắng việc bị ngã hay bị thương khi đứng cạnh nó.
“Đi bộ trước rồi mới cưỡi. Trước hết, cậu phải quen với nó.”
Phop hô to khi người hầu dắt Chao Si Nuan ra khỏi chuồng. Tôi đứng lúng túng, chờ được giới thiệu với con ngựa.
Cảm giác hồi hộp dâng lên khi tôi nhận ra đây là lần đầu tiên được tiếp xúc gần với ngựa. Nó cao, thanh thoát, đẹp như siêu mẫu Victoria’s Secret giữa những con ngựa bình thường khác. Sau vài phút vuốt ve, làm quen, tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn.
Rồi đến lúc hồi hộp nhất: leo lên yên. Tôi nghe lời hướng dẫn của Phop cách ngồi đúng, rồi chậm rãi thử. Nhưng vừa chạm m.ô.n.g xuống yên da, cơ thể tôi căng cứng hoàn toàn .
Ngày nhỏ, tôi từng gãy chân khi ngã từ cây xoài. Dù không cao, nhưng nỗi đau để lại ký ức sâu sắc khiến tôi còn sợ cả độ cao. Tôi sợ khi cưỡi ngựa, lo lắng sẽ lại gặp một t.a.i n.ạ.n đau đớn. Xem xét việc y học chưa tiến bộ lúc đó, tôi không thể chịu đựng cơn đau mà không có t.h.u.ố.c mê. Tôi cố gắng đừng nghĩ đến khả năng bị thương một lần nào nữa.
“Cầm cương. Ngồi thẳng lưng, n.g.ự.c và chân thẳng hàng. Tránh nghiêng người về phía trước như vậy .”
Dòng lệnh của anh vang lên trong tai tôi . Tôi ngồi cứng, cố giữ thăng bằng, nhưng với người mới học như tôi , điều này thật khó khăn.
“Duỗi thẳng chân. Thư giãn, đừng căng cứng.”
Nghe thì dễ, nhưng tôi chẳng thể nào thư giãn được . Làm sao mà thư giãn khi Si Nuan cứ cựa mình liên tục?
“Nhẹ nhàng dùng chân chạm vào hông ngựa để nó bước đi .”
Phop khuyên. Mồ hôi bắt đầu ứ trên trán tôi . Ngay cả khi ngựa đứng yên, tôi vẫn thấy căng thẳng. Nếu nó bước đi , liệu tôi có giữ được thăng bằng?
“Đừng sợ, nó sẽ không làm cậu ngã đâu .”
Phop trấn an, như đọc được suy nghĩ của tôi . Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng chạm chân vào hông ngựa vài lần … và Chao Si Nuan bắt đầu bước đi .
Ôi trời, toàn thân tôi chắc chắn sẽ chuột rút mất.
Tôi lẩm bẩm trong miệng khi Si Nuan bắt đầu phi nước kiệu, đi kèm với một người hầu dắt bên cạnh. Cảm giác mất thăng bằng, sợ ngã, tôi bất giác nghiêng người về phía sau .
“Ngồi thẳng lên, không thì ngã đấy.”
Giọng Phop vang lên kịp thời. Tôi tự nhủ: anh ta thật quá khó tính, còn nghiêm khắc hơn cả việc đi xe máy!
“Này… này !”
Mặt tôi đỏ bừng, hoảng loạn khi con ngựa, con mà tôi hoàn toàn bị lệ thuộc, bắt đầu tăng tốc. Tôi nắm chặt cương, không biết phải kiểm soát tốc độ ra sao , hay nên giữ cương kiểu này không . Hoàn toàn không biết làm thế nào để nó đi chậm lại . Phop bước theo bên cạnh, quan sát gương mặt tái mét của tôi rồi mới ra tay can thiệp.
“Ming, dừng lại .” Anh ra lệnh.
“Dạ.”
Phew… Phew… Con ngựa khịt khịt, rồi đứng yên.
Cảm giác như vài tháng tuổi thọ của tôi vừa bị hao hụt.
“Ta bảo đừng căng thẳng mà.” Anh bực bội.
“Khó quá!” Tôi nhăn mặt, c.ắ.n môi bực bội. Tôi không muốn cưỡi nữa. Không sao nếu tôi chẳng biết làm . Tôi sẽ ở đây… ờ… tôi cũng không biết bao lâu, nhưng dù không biết , chắc cũng không sao chứ?
“Cậu sợ à ?”
Chắc tôi sợ đến nỗi lộ ra ngoài, nên Phop mới nhận xét vậy . Tôi quay mặt đi , không muốn thừa nhận, sợ sẽ mất mặt.
Chúng tôi im lặng một lúc. Vừa lúc tôi định nói gì đó và nhảy xuống, Phop khéo léo kéo chân tôi ra khỏi bàn đạp, đặt chân anh vào đó, rồi tự leo lên ngồi phía sau .
C.h.ế.t tiệt…
“Đặt chân lại vào bàn đạp, lên chân ta .”
Tôi đứng hình khi nghe giọng trầm của anh thì thầm gần tai. Tôi vụng về làm theo, và nhận ra lưng mình áp sát vào n.g.ự.c anh , cơ thể chúng tôi chạm nhau . Cảm giác bối rối dâng lên gấp bội.
“Khá hơn rồi chứ?” Giọng thở ấm áp của anh quấn quanh tai tôi .
Làm sao mà lại “khá hơn” chứ? Tôi càng căng thẳng hơn, c.h.ế.t tiệt! Cơn hoảng loạn gần như nuốt trọn tôi .
Tôi vốn chưa bao giờ dễ buông lỏng cảnh giác, kể cả với những người bạn thân nhất. Chưa từng thấy mình dính dáng đến một cái ôm thân mật như thế này . Có lẽ gần nhất là khi đi xe máy với bạn, nhưng tôi chưa bao giờ là người cho bạn ngồi phía sau , nên cảm giác rất kỳ lạ.
Sao bây giờ tôi lại rơi vào cảnh bị ôm chặt như thế này chứ?
Khi Phop đưa tay về phía trước để nắm cương, tôi cảm giác như cánh tay rắn chắc ấy đang ôm trọn tôi .
Thật là… cảm giác kỳ lạ, khó tả nhất mà tôi từng trải qua.
“Sao cậu không nói với ta là sợ trước khi bắt đầu? Ta có thể ngồi phía sau cậu mà.” Anh nói .
…Thay vì chế giễu tôi , hoặc cáu giận và kết thúc bài học đột ngột, anh đã chọn cách hiểu chuyện, ngồi trực tiếp sau lưng tôi , vừa nâng đỡ, vừa khích lệ bằng lời nói ?
Tôi không biết nên cảm thấy thế nào, nên cố tình im lặng, quan sát xung quanh. Khi nhìn quanh, tôi nhận ra ánh mắt sửng sốt của các người hầu, họ tò mò chăm chú theo dõi chúng tôi , kể cả người dẫn ngựa. Họ nhanh chóng quay đi khi tôi bắt gặp ánh mắt dõi theo mình .
Tôi nhận ra điều này thật kỳ lạ đối với họ: hai người đàn ông lại có thể ôm sát nhau đến vậy . Trọng lượng ánh mắt nghi ngờ của họ khiến tay tôi run lên, nhưng Phop vẫn điềm tĩnh, không hề bận tâm. Anh kiên định dạy tôi cưỡi ngựa, giọng trầm ấm vang bên tai.
“Hãy can đảm và luyện tập thường xuyên, cậu sẽ quen dần thôi. Đừng lo.” Giọng anh dịu dàng, khích lệ. Một cảm giác an yên tràn ngập tôi . Lạ thay , sự căng thẳng đã ám tôi từ đầu giờ dần dịu lại . Sau một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú với trải nghiệm mới này .
Không còn sợ hãi nữa. Có Phop ngồi sau , dường như tôi không còn run sợ trước khả năng bị ngã.
Sau một hồi luyện tập, Phop xuống ngựa. “Hòm nay vậy là đủ rồi .” Anh đưa tay ra như muốn đỡ tôi , nhưng tôi từ chối và tự bước xuống, ít nhất vẫn giữ được chút thể diện.
Tôi đoán nên nhờ người hầu chuẩn bị dầu để xoa bóp cơ bắp Căng thẳng quá mức, tôi chắc chắn sẽ tỉnh dậy vào sáng hôm sau với những cơn đau ê ẩm.
“Lần sau cố gắng. Lúc đó cậu sẽ điêu luyện hơn, không cần ta ngồi cùng nữa đâu .” Ánh mắt quyến rũ của anh nhìn tôi , kèm nụ cười tinh nghịch.
“Hay… cậu muốn ta giúp lần nữa?”
“Không cần đâu .” Tôi đáp gấp, ngẩng cằm lên. Thật xấu hổ. Nếu tiếp tục nhờ anh giúp, các người trong làng sẽ nhìn tôi thế nào khi ở tuổi này vẫn phải có người hỗ trợ?
“Klao.” Giọng Phop vang lên, đưa cho tôi chiếc khăn tay. Bất chợt, tôi như mê man, ánh mắt lơ đãng di chuyển giữa chiếc khăn và khuôn mặt đẹp , hút hồn của anh .
“Gì cơ…”
“Mặt cậu đầy mồ hôi.” Phop quan sát, mắt lấp lánh trìu mến. Tim tôi đập nhanh khi ánh mắt chăm chú của anh quét khắp khuôn mặt tôi . Tôi càng lúng túng khi anh nhận xét: “Hôm nay trời không nóng lắm, sao mặt cậu lại đỏ vậy ?” Anh bước đến gần hơn, ánh mắt đầy quan sát.
"…"
“Tai cậu cũng đỏ nữa.” Anh hơi nghiêng đầu, khoe cặp lông mi dài, đẹp một cách bất ngờ. Tôi càng khó mà không ngắm nhìn những đường nét hoàn hảo ấy .
“…"
“Hay là cậu …”
“Hôm nay trời nóng thôi.” Tôi vội chen ngang trước khi anh có cơ hội nói điều gì khiến tôi bẽ mặt hoặc trêu ghẹo. Phop mỉm cười ngọt ngào, trong khi tôi chỉ muốn trốn đi vì sự xấu hổ đang dâng lên.
“ Tôi có đổ mồ hôi đâu .” Tôi cứng đầu từ chối khi anh lại đưa khăn tay lần nữa, lần này cố gắng né ánh mắt ấm áp của anh .
“Hay cậu muốn tôi lau giúp…” Anh vừa nói , nhưng tôi cắt ngang: “ Tôi tự làm được .” Tôi vụng về giật khăn tay khỏi tay anh và tự lau mặt, để im anh lại .
Ánh mắt mê hoặc của anh khiến bất kỳ ai cũng khó giữ được nhìn thẳng vào mắt, huống chi là tôi . Như bất cứ ai ở vị trí này , tôi cảm thấy hồi hộp, lúng túng đến mức không biết phải làm gì.
“Ta thật là một người anh tồi. Để em phải ra nắng, khiến da đỏ bừng. Ta nợ em một lời xin lỗi .” Anh thở dài đầy kịch tính khi tôi lau xong mặt. Từ ánh mắt tinh nghịch, rõ ràng anh đang trêu tôi , tên nhóc phiền phức ấy .
“Đã đến giờ trưa rồi . Về nhà ăn thôi.” Anh tiếp tục.
“Được thôi.” Tôi đáp, chấp nhận lời đề nghị. Bước đi nhanh để theo anh vào nhà, mặt vẫn còn nóng hồng.
Theo lịch Thái, tháng tư đã tới, báo hiệu mùa hè bắt đầu (theo dương lịch là tháng ba). Thời tiết oi ả, độ ẩm cao, tất nhiên khuôn mặt tôi đỏ bừng vì nắng nóng.
Nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến anh .