Chương 5 - Người Đi Kèm Của Thiếu Gia

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Tôi hít sâu một hơi, hành động nhỏ này đã thu hút ánh mắt của Ngô Kỳ, cô ấy từ từ nhìn sang.

Trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, chứa đầy oán hận kìm nén, và giờ như trào ra bùng nổ.

Ban đầu cô ấy chỉ cười khẩy, giọng thấp trầm: “Rốt cuộc thì cậu dựa vào cái gì? Tại sao ai cũng đối xử tốt với cậu như vậy?”

Càng nói giọng càng cao, gần như là gào thét: “Dựa vào cái gì! Ngay cả thứ mà tớ khao khát nhất, cậu cũng dễ dàng có được! Trước mặt họ, cậu luôn có đặc quyền!”

Tôi thật muốn đề nghị hai người này đi khám đầu óc.

Tôi bỏ ra một nghìn tệ để học bổ túc, như thể phạm phải tội lớn lắm vậy.

Hét vào mặt tôi vô lý hết sức.

Tôi sững sờ một chút, mũi cay cay, nhưng vẫn cố đứng thẳng lưng.

“Cậu làm gì vậy, tôi đâu có làm gì có lỗi với ai trong hai người các cậu.”

Nỗi ấm ức tích tụ suốt bao năm và cảm xúc chẳng thể gọi tên của Ngô Kỳ bùng nổ, cô ấy chỉ tay vào tôi, ánh mắt đầy oán hận khiến người ta kinh sợ.

“Tại sao, tại sao ai cũng đối xử với cậu như vậy! Chú Giang, viện trưởng mẹ, mẹ Vương, Đậu Đinh, bác Trần… tất cả, tất cả mọi người đều tốt với cậu, thứ mà tớ khao khát nhất, cậu lại dễ dàng có được! Còn tớ cố gắng đến mấy cũng chẳng ai nhìn thấy!”

Cô ấy như sắp vỡ vụn. Tôi vốn không nỡ cãi nhau với cô ấy, nhưng những lời này thì tôi không thể nhịn nổi.

14

“Viện trưởng mẹ từng đánh cậu bao giờ chưa? Hồi đó cậu làm vỡ bình hoa không dám nhận, tôi với Đậu Đinh bị viện trưởng đánh đến mấy ngày không ngồi được, tôi nói là cậu làm cũng không ai tin, còn bảo tôi vu oan cho cậu, lại ăn thêm một trận đòn.”

“Viện trưởng mẹ rõ ràng thương cậu nhất, việc nặng nhọc không bao giờ để cậu làm, ngay cả mẹ Vương cũng giấu đùi gà cho cậu, nói cậu ngoan nhất, nghe lời nhất…”

“Cậu vừa về là Đậu Đinh đã ríu rít gọi ‘chị Kỳ Kỳ’ suốt, cậu với tôi cãi nhau thì nó chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa.”

“Ba Giang cho tôi với cậu tiêu vặt không phải như nhau sao? Tôi có gì thì cậu cũng có, bác Trần còn là tài xế riêng của cậu nữa kìa? Cậu từng đợi tôi lấy xe một lần nào chưa?”

Nếu không nói ra thì còn đỡ, vừa nói là tôi thật sự muốn khóc, nhưng vẫn cố kìm lại.

Ngô Kỳ bịt tai lại, nước mắt lăn dài trên lông mi, nghẹn ngào thở dốc.

“Từ nhỏ cậu đã có thể ăn cùng, ngủ cùng với Giang Dụ, có thể tùy ý ra vào phòng cậu ấy, cả thư phòng của chú Giang cậu cũng chạy vào chạy ra được.

Cái hộp sao gấp tay—món quà quê mùa như thế mà cậu ấy cũng đặt trong thư phòng bao nhiêu năm nay, còn quà của tôi thì bị nhét vào kho chứa, cậu ấy từng nhìn qua một lần chưa?!”

Cô ấy càng nói càng tức, hét lên về phía tôi.

Tôi nghẹn họng, uất ức mắc trong ngực chẳng thể thoát ra, rõ ràng hồi gấp sao tôi đã rủ cô ấy cùng làm.

Vì lúc đó tôi và Giang Dụ vừa mới bị bắt cóc về không lâu, nên tôi đã mua rất nhiều giấy gấp sao, mỗi cái đều viết chữ “bình an”, gấp đến mức mắt đỏ hoe, còn hỏi cô ấy có muốn cùng làm không.

Khi đó cô ấy chê lắm, chẳng hứng thú, tự tay vẽ một bức tranh gia đình, có ba Giang, Giang Dụ và cô ấy, tôi thì bị vẽ dúm dó trong góc, như cái đuôi thừa.

Ba Giang khi đó cũng đang kiệt sức, nói thứ ông mong mỏi nhất chính là một điểm tựa tinh thần.

Thế là mấy ngôi sao gấp tay ấy được ông bày trên bàn làm việc.

Cũng thật tình cờ, ông tăng cường hệ thống an ninh sau vụ đó, từ đó Giang Dụ không bao giờ gặp chuyện như vậy nữa, mấy ngôi sao kia cứ thế được giữ lại.

Về sau những món quà tôi tặng cũng đâu khác gì cô ấy, đều bị cho vào kho bụi cùng đống đồ giá hàng triệu!

“Còn nói mấy chuyện đó thì có ích gì, chú Giang không chỉ chuẩn bị cho cậu cổ phần, còn hứa sau khi tốt nghiệp đại học sẽ mua biệt thự tặng cậu.

Còn tôi thì sao? Tốt nghiệp xong là bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang! Hừ, toàn là lũ giả tạo, có bao giờ công bằng với tôi?”

“Đủ rồi!”

Giang Dụ lạnh lùng quát lên.

“Nếu không có Thập Ức, cậu nghĩ cậu sẽ ở đâu?”

15

Ngô Kỳ như bị câu nói đó đâm trúng tim, đau nhói. Cô ấy lau nước mắt rồi quay đầu bỏ chạy.

Cổ phần mà ba Giang nói cũng chỉ là lúc ông uống rượu lỡ miệng nhắc đến, tôi còn không dám nhận kia mà.

Còn một triệu hứa với Ngô Kỳ từ năm xưa, ngay từ đầu ông đã lập quỹ ủy thác, đợi cô ấy trưởng thành là có thể dùng được.

Tôi đến gần, chỉ vào mũi mình hỏi liên tục: quỹ ủy thác của tôi đâu?

Ba Giang cười gian như hồ ly.

Con chẳng phải chỉ cần “ba” thôi à? Giờ có ba rồi, vậy là đủ rồi đó.

Tôi nhớ lúc đó tôi đáp lại sao ấy nhỉ?

Tôi nói: vậy con còn muốn cả “chồng”, Giang Dụ cho con được không?

Ba Giang lúc ấy liền gõ đầu tôi một cái.

Sau đó nói quà cho con gái nuôi là biệt thự nhỏ, nhưng giờ biệt thự đó lại có điều kiện kèm theo.

Tôi cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.

Nhưng chỉ một giây sau tôi đã tự dỗ được mình.

Tôi gọi “ba” hơn chục năm cũng chỉ vì khoảnh khắc này mà thôi?

Hơn nữa biệt thự nhỏ cũng chỉ là cái bánh vẽ mà ba Giang vẽ ra, có thành hiện thực hay không còn chưa biết.

Tôi đá nhẹ mấy viên gạch dưới chân.

Lủi thủi bước đi, lòng đầy khó chịu.

Lên xe xong, cửa xe đóng lại, bên trong chỉ còn lại tiếng hít thở.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, em đã rất nhường nhịn cô ấy rồi.”

Giang Dụ đột nhiên lên tiếng.

Tôi dựa vào ghế, nheo mắt lại, cố gắng ép nước mắt trào ra trong mắt.

Nhưng rồi phát hiện chỉ là vô ích, mắt rất rát, mũi cũng cay.

Hồi còn ở viện phúc lợi, Ngô Kỳ là đứa trẻ được yêu quý nhất, trắng trẻo sạch sẽ, thích ăn kẹo, cả người lớn lẫn trẻ con đều thích cô ấy.

Tôi cũng rất thích chơi với cô ấy, cứ quấn lấy đòi chơi cùng.

Viện trưởng mẹ nói tôi nghịch ngợm, sẽ làm hư cô ấy, không cho chơi với tôi, vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn thành bạn thân của tôi.

Tôi tính cách hoang dã, hay đánh nhau, điên cuồng, nhưng có tôi bảo vệ, không ai dám bắt nạt cô ấy.

Ngay cả khi cô ấy làm vỡ đồ khiến tôi bị đánh, tôi cũng chưa từng giận.

Lần đi sau núi, cô ấy về trước và không nói thật, tôi cũng không giận.

Sau khi đến nhà ba Giang, cô ấy thường lạnh mặt bất chợt, tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn.

Thậm chí vì sợ người giúp việc nhà Giang ức hiếp cô ấy, tôi còn nài ba Giang mấy lần.

Cô ấy muốn đi xe, tôi liền nhường xe Giang Dụ cho cô ấy.

Cô ấy muốn có bạn thân mới, cuộc sống mới, không muốn nhắc đến chuyện dựa dẫm nhà họ Giang, tôi cũng chưa từng nói ra, cũng không làm phiền cô ấy.

Cuối cùng nước mắt tôi vẫn rơi xuống.

Vừa chua xót vừa nóng hổi.

Tôi quay người lại, cuộn tròn trong ghế.

“Xin lỗi, lần sau em không nói về cô ấy nữa được không? Thập Ức, đừng khóc nữa mà.”

Giang Dụ cúi đầu lại gần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)