Chương 1 - Người Đi Kèm Của Thiếu Gia
Tôi và cô bạn thân đã cứu mạng con trai của một vị đại gia, ông ấy hỏi chúng tôi muốn được báo đáp gì.
Cô bạn giơ một ngón tay lên.
Đại gia nói: “Được, cho cháu một triệu.”
Cô bạn trợn tròn mắt ngạc nhiên, tôi biết cô ấy chỉ định xin một đồng để mua kẹo mút.
Ánh mắt của đại gia chuyển sang tôi.
Tôi từ từ giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc, trong khi ông ấy còn chưa hiểu chuyện gì thì tôi “phịch” một tiếng ôm chặt lấy đùi ông ta.
“Ba ơi!”
Đại gia từ chối một cách lịch sự.
Thế là tôi quay đầu ôm lấy con trai của ông ấy.
“Chồng ơi!”
Khi đó, tôi bảy tuổi.
Con trai của đại gia, tám tuổi.
1
Bảy tuổi, chính là cái tuổi ai cũng ghét, chó cũng chê, tôi dắt theo Ngô Kỳ chui qua lỗ chó, ra sông bắt cua.
Kết quả là không bắt được cua nào, lại lôi được một cậu bé tám tuổi.
Tốn bao nhiêu sức cũng kéo không nổi cậu ta.
Tôi đại khái tìm ít thảo dược, dùng đá đập nhuyễn đắp lên vết thương cho cậu ta.
“Thần y!”
Dưới ánh mắt sùng bái của Ngô Kỳ, tôi điềm tĩnh nói, cỏ gì, có công dụng gì tôi không biết, dù sao phim truyền hình cũng diễn vậy.
“Cậu trông chừng cậu ấy, tớ đi tìm người lớn tới cứu.”
Tôi dặn dò Ngô Kỳ đừng để cậu bé đó động đậy, rồi đi gọi người lớn, nói xong tôi còn kéo áo mình ra một chút, tiếc là không có áo choàng, nếu không chạy lên nhìn cứ như nữ hiệp.
Phong thái nữ hiệp đó bị mẹ viện trưởng đập tan bằng một cái tát.
Vừa lau nước mắt vừa khóc lóc dẫn đường.
Ngô Kỳ – con bé ham ăn đó – đã chạy mất rồi, để lại cậu bé vẫn nằm nguyên tại chỗ, thuốc tôi đắp đã khô khốc lại.
Mẹ viện trưởng không ngờ tôi nói là thật, vội vàng gọi cảnh sát và xe cấp cứu.
Tiếng còi inh ỏi khiến tôi choáng váng, cậu bé được đưa đi.
Tôi cũng bị mẹ viện trưởng dẫn tới đồn công an làm tường trình.
Tôi không khai Ngô Kỳ, nhưng cô ấy lại vừa khóc vừa tố ngược lại tôi.
“Là Chu Thập Ức dẫn tôi chui qua lỗ chó, ra sau núi bắt cua. Là cô ấy đắp thảo dược lên người cậu bé, tất cả đều không liên quan gì tới tôi! Hu hu hu.”
Khi về, mẹ viện trưởng đã bịt kín lỗ chó, tôi đành phải chơi trong sân mỗi ngày.
Giận Ngô Kỳ, tôi cả tuần không thèm nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không dám lại gần tôi.
Hôm đó.
Một vị đại gia tìm đến viện chúng tôi.
Tôi thấy ông ấy bước xuống từ một chiếc xe có hình người vàng nhỏ, bộ đồ ông ấy mặc nhìn đã thấy sang trọng, quý phái.
Y hệt mấy ông tổng tài bá đạo trong clip ngắn mẹ Vương hay xem.
Cậu bé theo sau ông ấy cũng khác hẳn với mấy đứa hay đánh nhau với tôi trong sân, không có nước mũi chảy, áo quần sạch sẽ gọn gàng, răng trắng đều tăm tắp, không cái nào bị sún.
Khi tôi đang nằm trên xích đu chơi đùa, viện trưởng dẫn hai người đứng trước mặt tôi.
“Thập Ức, đứng nghiêm nào!”
Mẹ viện trưởng nhức đầu, theo phản xạ định đánh, nhưng vì có khách nên cố nhịn lại.
Tôi nhìn qua.
Không bị đánh?
Tôi lập tức trèo xuống, tạo dáng chim hạc đứng một chân trên xích đu, khiêu khích buông một tay ra.
2
Vẻ ngỗ nghịch đó khiến mẹ viện trưởng bất chấp có khách quý, vẫn cho tôi một trận đòn, cuối cùng tôi vừa khóc vừa nấc đứng sang một bên.
“Thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này hơi nghịch một chút…”
Mẹ viện trưởng áy náy mở lời.
Vị đại gia lại không để tâm lắm: “Ha ha, con tôi – Giang Dụ – được cứu sống, nói ra thì cũng nhờ cô bé hoạt bát hiếu động, hơi nghịch ngợm mới tốt…”
Viện trưởng mẹ cười gượng: “Cũng là con nhà ngài có phúc, sau núi địa hình phức tạp, người bản địa cũng không dám tùy tiện vào, Thập Ức…”
Bà vừa nói vừa thấy ngứa tay, kéo tôi lại gần, nhịn mãi mới không giáng xuống một cái tát.
“Vậy nên vô cùng cảm ơn con bé, ngoài việc quyên góp năm triệu cho viện, còn muốn hỏi xem nó muốn được báo đáp điều gì.”
Nghe phong thanh, Ngô Kỳ chạy tới, vị đại gia biết cô ấy cũng là người cùng tôi phát hiện ra con trai ông, nên thân thiện hỏi cô ấy muốn gì.
Cô ấy rụt rè đưa ra một ngón tay, vị đại gia thở phào nhẹ nhõm.
“Được, cho cháu một triệu.”
Ngô Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc, tôi biết cô ấy chỉ định xin một đồng để mua kẹo mút.
Tất nhiên, một triệu thì tôi cũng chẳng có khái niệm gì, chỉ biết là có thể mua rất rất nhiều kẹo mút.
Ánh mắt vị đại gia chuyển sang tôi.
Tôi từ từ giơ một ngón tay rồi lắc lắc.
Ông ấy hơi cau mày, trong lòng còn đang đoán xem tôi định giơ mấy ngón thì “phịch” một tiếng, tôi quỳ rạp xuống ôm chặt lấy đùi ông.
“Ba ơi!”
Tiếng gọi ấy khiến không khí bên ngoài rung lên ba lần.
Vị đại gia sững sờ nhìn tôi, người thương trường giỏi giấu cảm xúc lần đầu tiên để lộ vẻ kinh ngạc.
Viện trưởng mẹ day day thái dương, hít sâu một hơi.
Cậu bé phía sau đại gia bật cười khe khẽ.
Vị đại gia hoàn hồn, gượng cười, từ chối khéo léo: “Xin lỗi, hay là cho cháu năm triệu được không?”
Tôi từ từ buông tay.
Ngay lúc ông ấy thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu ôm chặt lấy con trai ông.
“Chồng ơi!”
…
Thế giới như bị nhấn nút tắt âm thanh.
Khi ấy, tôi bảy tuổi.
Con trai vị đại gia, tám tuổi.
3
Cậu ấy sững sờ há miệng, để lộ hàm răng đều đẹp, rồi mặt đỏ bừng, theo phản xạ định lùi lại.
Tôi vẫn ôm chặt không buông, tôi khỏe lại còn nghịch, cậu ta bị tôi ôm ngã ngửa ra đất.
Tôi bị xách dậy.
Lần bị đánh thảm nhất từ trước đến nay.
Vừa đánh viện trưởng vừa mắng: “Bảo con đừng có lén xem mấy phim ngắn mẹ Vương chiếu, mới bảy tuổi đầu mà trong đầu toàn thứ gì thế không biết! Mẹ Vương đâu rồi?! Mẹ Vương ở đâu?!”
Mẹ Vương không tới.
Đánh đến mức con trai vị đại gia cũng không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng kéo tay áo ba mình.
Tôi mới được tha.
“Viện trưởng, hay thế này đi, tôi mang con bé về, nuôi ăn học đến khi đại học xong, được không?”
Tôi cũng không biết vị đại gia đã thương lượng thế nào, chỉ biết là mông tôi đau rát, một chữ cũng chẳng nghe lọt.
Cuối cùng, theo yêu cầu của viện trưởng, tôi và Ngô Kỳ cùng lên xe.
Chúng tôi cùng bước vào nhà của vị đại gia.
Biệt thự nhà họ Giang như mê cung, tôi và Ngô Kỳ mất nguyên một tuần mới nhớ hết các phòng. Giang Dụ làm hướng dẫn viên, cậu ta nhỏ tuổi nhưng rất chín chắn, dẫn chúng tôi làm quen với ngôi nhà mới này.
“Đây là thư phòng của ba, không được vào khi chưa được phép.”
“Đây là phòng tập thể hình.”
“Đây là rạp chiếu phim…”
Mỗi lần đến một nơi mới, tôi lại “Oa!” một tiếng, còn Ngô Kỳ thì lặng lẽ đi phía sau, tay khẽ lướt qua những món đồ trang trí đắt tiền.
Sang tuần thứ hai, chúng tôi được đưa vào trường tư thục đắt nhất thành phố.
May mắn là, tôi cũng học cùng lớp với thiếu gia.
Ngô Kỳ cũng vậy.
Chúng tôi được ở nhà lớn, có cô giúp việc nấu ăn còn ngon hơn mẹ Vương, mặc váy đầm xinh xắn.
Chỉ là thiếu gia suốt ngày u sầu, ít khi cười.
…
Tôi không biết vị đại gia đó rốt cuộc giàu đến mức nào, tôi chỉ biết ban đầu bọn bắt cóc chỉ định bắt cóc Giang Dụ, giờ thì tôi trở thành “người đi kèm”.