Chương 9 - Người Dệt Ký Ức

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng người phụ trách nói rằng: phải có bằng chứng rõ ràng mới được.

Dù mẹ có sụp đổ đến đâu, gào khóc đến mức nào…

Thì hôn nhân giữa mẹ và bố vẫn không cách nào chấm dứt được.

Cho đến khi bố biệt tích suốt hai năm liền không một tin tức.

Mẹ và tôi sống trong một căn nhà cũ nát, dần dần rơi vào tuyệt vọng.

Tòa án bị mẹ làm phiền đến mức không chịu nổi nữa.

Cuối cùng có một vị thẩm phán tốt bụng, kín đáo gợi ý:

Người thân hoặc vợ/chồng mất liên lạc quá hai năm có thể làm đơn xin tuyên bố mất tích hoặc đã chết.

Nếu được chấp thuận, thì hôn nhân cũng có thể giải trừ.

Đó là lúc mẹ và tôi đã gần như chìm sâu hoàn toàn dưới đáy biển.

Cuối cùng mới nắm được cọng rơm cứu mạng duy nhất ấy.

Mẹ cuối cùng cũng ly hôn được.

Tuy đầy mình thương tích và uất nghẹn, bà vẫn trở lại nhà họ Lâm.

Lần này, là bà chủ động cầu xin được liên hôn.

Bởi bệnh tim bẩm sinh của tôi, cần một số tiền rất lớn để điều trị và bồi dưỡng.

Mẹ vì cái chết của chú Chu mà y thuật bị nghi ngờ, bị xã hội tẩy chay.

Phòng khám đóng cửa, chẳng nơi nào chịu nhận.

Tiền lương ít ỏi chẳng thể lo nổi sinh hoạt.

Ông ngoại đến gặp còn không thèm gặp.

Bà ngoại liếc mẹ một cái, ánh mắt đầy chán ghét:

“Thành ra cái bộ dạng nhếch nhác này, lại còn ly hôn, dắt theo một đứa con.

Cô tưởng liên hôn là chỗ để đứa nào cũng nhào vô à?”

Bà nhìn khuôn mặt khô nẻ, đôi tay nứt nẻ của mẹ, càng nhìn càng thấy chán ghét vô dụng.

Bà gọi người làm, chuẩn bị đuổi mẹ và tôi ra khỏi nhà.

May sao cậu tôi vừa vặn trở về.

Cậu liếc nhìn tôi và mẹ một cái, mặt không biểu cảm, rồi lạnh giọng nói:

“Nhà họ Tang vừa xảy ra chuyện, chẳng phải đang nhờ bố giúp đỡ sao?

Hổ sa sút về đồng bằng — đúng là cơ hội tốt.

Đợi nhà họ Tang vượt qua kiếp nạn, sau này muốn trèo lên còn không được đâu.”

Bà ngoại lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Cậu là đứa con khiến bà ngoại và ông ngoại tự hào nhất.

Còn trẻ mà đã dễ dàng tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Tang, khiến tập đoàn phát triển mạnh mẽ.

Dù vậy, bà vẫn hừ lạnh:

“Nhà họ Tang có sa sút cũng không đến lượt nó lọt vào mắt.”

Cậu lại nói:

“Nhà họ Tang chẳng phải còn có một đứa con riêng phế vật sao?”

Thế là…

Cuộc hôn nhân liên minh giữa mẹ và ba dượng, cứ như vậy mà được quyết định.

Khi ấy, mẹ cuối cùng cũng vớ được một khúc gỗ nổi trong biển sâu.

Dù ba dượng căm ghét, không muốn, còn đặt ra ba điều ước trước hôn nhân.

Mẹ vẫn nhẫn nhịn chấp thuận tất cả.

Cam đoan sau kết hôn tuyệt đối không nói đến tình cảm, tuyệt đối không quấn lấy ông.

Đêm ấy, bà ôm chặt tôi, nghẹn ngào nói:

“Ít nhất, từ giờ Tiểu Hi có tiền chữa bệnh, có tiền sống cuộc sống tốt hơn.”

Những chuyện đó… là rất lâu rất lâu trước rồi.

Tôi kéo mình ra khỏi ký ức, nghe mẹ lạnh lùng nói tiếp:

“Dù lúc đó không thể tuyên bố anh là đã chết.

Nhưng may mắn thay, tuyên bố mất tích được thông qua đơn ly hôn cũng được chấp nhận.

Cho nên, Cố Mộ Từ — anh đã nghe rõ rồi chứ?”

13

Khuôn mặt ba run rẩy dữ dội, không thể tin nổi mà nhìn mẹ:

“Không… không thể nào. Rõ ràng em biết anh không mất tích. Em còn giữ số điện thoại của anh cơ mà!”

Mẹ bật cười thành tiếng:

“Vậy thì sao? Trong bảy năm anh đuổi theo người phụ nữ khác ra nước ngoài, em phải đợi anh bảy năm sao?”

Sắc mặt ba dần dần tái nhợt. Ông hoảng loạn nói vội:

“Nếu… nếu em liên lạc với anh, anh nhất định đã trở về sớm hơn.”

Mẹ ngắt lời ông:

“Em chưa từng cần anh quay lại.”

Trong đám đông, những ánh mắt bàng hoàng và khinh bỉ bắt đầu đổ dồn về phía ba.

“Không ngờ ông ta suốt bảy năm không quay về, cũng không hề liên lạc với vợ con. Chỉ ở nước ngoài với người đàn bà khác?”

“Chuyện như vậy mà cũng làm ra được sao?”

“Nhìn thì nho nhã lễ độ, là giáo sư y học, mà hành xử lại thật ghê tởm!”

“Cô nhân tình đó chẳng phải là người phụ nữ đang đứng cạnh ông ta sao? Ghê tởm thật!”

“Xì!”

Mặt dì Tống đỏ bừng, giận đến mức không nói nên lời:

“Tôi… tôi không phải!”

Trong đám người, có kẻ giơ điện thoại lên quay thẳng về phía bà ta.

Dì Tống cuống cuồng túm lấy áo ba tôi, liên tục trốn ra phía sau ông.

Có người cực kỳ ghét bỏ lên tiếng:

“Giữa chốn đông người mà còn dám kéo áo thân mật như vậy, riêng tư thì còn ra thể thống gì nữa?”

Ba tôi không ngờ sự việc lại đột ngột rẽ sang hướng này, mặt mày trắng bệch rồi lại tím tái.

Từng là vị giáo sư trẻ giỏi ăn nói, giờ đây đến giọng nói cũng trở nên lắp bắp:

“Đừng… đừng nói bừa! Mọi người đừng bôi nhọ tôi!”

“Tống Phù tính tình có phần bộc trực, không biết giữ khoảng cách. Nhưng giữa tôi với cô ấy, chỉ như anh em kết nghĩa thôi!”

Dì Tống hoảng loạn kéo nhẹ tay áo ba tôi, hạ giọng gấp gáp:

“Anh… anh đừng nói nữa!”

Thực ra bà ta hiểu rất rõ.

Mấy trò diễn kém cỏi và màn ngụy trang giả vờ phóng khoáng kia, trên thực tế là bám riết lấy ba tôi không buông.

Chỉ có ba tôi mới tin rằng bà ta vô tội như thế.

Trong đám đông, có người không nhịn được bật cười:

“Bỏ vợ con ở lại, cùng anh em kết nghĩa ra nước ngoài sống bảy năm?”

“Mở mang tầm mắt thật đấy. Giáo sư Cố không đi đóng tiểu phẩm hài thì phí quá rồi!”

Tiếng cười vang lên khắp nơi.

Có người lập tức đăng đoạn video quay được lên mạng, đặt tiêu đề: “Định nghĩa mới của anh em kết nghĩa”.

Mặt ba tôi giờ chỉ còn lại màu xám xịt, chen vào đám đông định ngăn cản:

“Đây là tung tin đồn thất thiệt, xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân, là phạm pháp đấy…”

Dì Tống cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Bà ta ôm mặt khóc nức nở, xoay người định bỏ chạy.

Nhưng có người vội vàng chặn lại:

“Đừng đi vội, còn người chưa kịp quay nữa kìa!”

“Anh em kết nghĩa sao lại rơi nước mắt thế?”

Đám đông rơi vào hỗn loạn, tiếng cười và lời mỉa mai vang lên khắp nơi.

Mẹ tôi trong lúc hỗn loạn bước đến bên cạnh tôi.

Bà nhẹ nhàng nắm tay tôi:

“Phía sau nhà mẹ có cho làm xích đu riêng cho con và em trai. Muốn qua đó xem thử không?”

Tôi gật đầu, đi theo mẹ ra sau vườn.

Sau lưng là tiếng ba tôi tuyệt vọng và bất lực:

“Tiểu Thu, đừng đi! Nghe anh nói đã!”

Nhưng đám đông đã ngăn cản ông.

Bảo vệ do ba gọi đến cũng khống chế ông lại.

Tôi và mẹ không để ý đến nữa, cứ thế bước ra sau vườn.

m thanh ồn ào nơi tiền sảnh cuối cùng cũng tan đi khỏi tai chúng tôi.

Mẹ dẫn tôi đi xem xích đu.

Sau đó chỉ vào mảnh vườn đã được khoanh lại:

“Chỗ này mẹ trồng toàn những loài hoa mà Tiểu Hi thích. Đợi đến mùa xuân sang năm, hoa sẽ nở rộ. Chắc chắn Tiểu Hi sẽ thích.”

“Nhiều nhất là một năm, mẹ sẽ lo xong phòng khám ở đây. Rồi dắt Tiểu Hi chuyển đến sống luôn.”

Tôi vô thức hỏi:

“Vậy còn ba và em trai thì sao?”

15

Tôi đi vào thư phòng.

Bà giúp việc hướng dẫn tôi làm xong bài tập thì rời đi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)