Chương 2 - Người Đẹp Trong Mắt Xám
Trong lòng ta đầy nghi hoặc, đây gọi là tranh giành tình cảm sao?
Giống như phi tần của phụ hoàng vậy, mỗi lần tranh sủng vì phụ hoàng là lại ầm ĩ không ngớt, thậm chí còn ra tay.
Ta ôm bụng lép kẹp, cả ngày chưa được ăn cơm, chắc chắn không phải là đối thủ của nàng ta.
Trong lòng bắt đầu thấp thỏm, đang tính nếu nàng ta đánh ta, ta nên chạy đi đâu.
“Đã là tân nương, sao có chuyện để nàng ấy cô đơn trong phòng khuê?”
Bắc Chiêu Vương bước vào như gió, tà áo trắng phiêu dật tựa như mang theo một cơn gió thoảng.
Ta nhìn hắn, lại không kìm được đắm chìm.
Ai ai cũng nói hắn như ma vương, nhưng dáng vẻ và cử chỉ của hắn rõ ràng là thần tiên du ngoạn trần gian trong truyện kể.
Hắn chắn giữa ta và tiểu cô nương kia, một tay kéo ta vào lòng.
“Quận chúa không đi, định ở lại xem bản vương động phòng cùng vương hậu sao?”
Tiểu cô nương nước mắt rưng rưng.
“Ca ca, ta biết huynh đang giận ta, ta không để ý đâu, ta có thể chấp nhận tất cả của huynh, kể cả vết bớt trên mặt huynh…”
“Câm miệng.”
Ta không hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Chiêu Vương, trước mắt vẫn là một màu xám xịt.
Nhưng ngũ quan của hắn nhíu lại thành một khối, chắc là đang tức giận.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Đưa quận chúa rời đi, về sau không được phép bước vào tẩm điện của vương hậu.”
Cánh cửa cuối cùng vang lên một tiếng, trong phòng chỉ còn lại ta và Bắc Chiêu Vương.
Chân mày Bắc Chiêu Vương vẫn chưa giãn ra.
Mụ mụ thường nói, lông mày nhíu lâu rồi sau này sẽ thành nếp nhăn, bà bây giờ cũng thường nhìn gương thở dài vì đầy nếp nhăn trên mặt.
Ta nhón chân, kéo lấy vạt áo của Bắc Chiêu Vương, muốn giúp hắn vuốt phẳng chân mày.
Nhưng dù cố gắng thế nào, đầu ngón tay của ta chỉ có thể chạm đến cổ hắn.
Cổ hắn bị ta siết đến đỏ lên.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Ta không muốn để huynh có nếp nhăn, muốn huynh mãi mãi đẹp như thế này.”
“Trẫm… đẹp sao?”
Bắc Chiêu Vương đỡ lấy ta đang lảo đảo sắp ngã.
Ta gật đầu thật mạnh.
“Đẹp như thần tiên bị đày xuống trần vậy.”
Hắn bế ta lên, đặt ngồi trên ghế.
“Mồm miệng lanh lợi.”
Nhưng rõ ràng hắn đang cười, bóng tối giữa chân mày cũng theo nụ cười mà tan biến.
Thật ra, Bắc Chiêu Vương không đáng sợ chút nào.
Hắn còn rất đáng thương.
Hắn giống như những người khác trong cung, thích nói một đằng nghĩ một nẻo, còn phải giả vờ oán trách.
Nói hắn là Diêm Vương sống, chi bằng nói hắn là người mang mặt nạ.
3
“Ăn đi.”
Một bàn đầy đồ ăn ngon khiến mắt ta sáng rỡ.
Trời còn chưa sáng hẳn đã bị mụ mụ kéo dậy chải chuốt, rồi còn phải đứng trên triều cả buổi sáng, đến giờ chân tay ta đã mềm nhũn vì đói.
Chẳng màng đến lễ nghi mà mụ mụ dạy mấy ngày nay, ta cầm lấy một chiếc đùi gà liền nhét vào miệng.
Nhìn ta ăn ngấu nghiến, Bắc Chiêu Vương bật cười thành tiếng.
Ta hơi không vui, vứt nửa chiếc đùi gà đang ăn dở vào bát.
Người có ba thứ cấp bách, đói bụng cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, nếu không vì lễ nghi rườm rà của nước Bắc Chiêu, ta sao phải chịu đói cả ngày chứ?
Bắc Chiêu Vương dường như thấy được sự không vui của ta, hắn cầm lại chiếc đùi gà đặt trước miệng ta.
“Trẫm không cười ngươi ăn vụng về.”
“Mà là trẫm đã rất lâu rồi không thấy ai ăn cơm ngon miệng như vậy.”
“Trẫm rất ghen tị…”
Nhìn chiếc đùi gà bóng dầu, ta nuốt nước bọt.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Nếu vậy, thì ta miễn cưỡng tin huynh một chút.”
Thật ra ta tin thật, Bắc Chiêu Vương rất gầy, chạm vào tay hắn như chạm phải thân tre.
Khi hắn bế ta, còn bước đi loạng choạng mấy bước, không vững bằng phụ hoàng chút nào.
“Huynh không thích ăn cơm sao?”
Bắc Chiêu Vương trầm ngâm, lộ ra một nụ cười mà ta không hiểu nổi.
“Ngày nào trong cung ngoài cung cũng có vô số người muốn dâng đồ ăn cho trẫm.”
“Nhưng trẫm lại không biết độc dược sẽ giấu trong bát cơm hay món ăn nào.”
Bắc Chiêu Vương nhìn vào lòng bàn tay mình, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc ta không hiểu được.
Khác với người thường, lòng bàn tay hắn có một vệt xám rất đậm.
“Ngươi nói đúng, trẫm không thích ăn cơm. Nhưng trẫm thích nhìn ngươi ăn cơm.”
Giọng Bắc Chiêu Vương rất nhẹ, nhưng lòng ta lại dâng lên gợn sóng, nước mắt bất chợt lưng tròng.
Hắn là vua của một nước, cũng là tâm điểm mọi sự.
Người mà ai cũng ngưỡng mộ, có lẽ cũng là kẻ đầu tiên bị vô số người tìm cách kéo xuống khỏi ngai vàng.
Phụ hoàng từng mời thầy kể chuyện nói quả không sai.
Ta hít hít mũi, đưa nửa chiếc đùi gà còn lại tới bên miệng Bắc Chiêu Vương.
“Cái này Ngư nhi đã ăn rồi, không có độc.”
Bắc Chiêu Vương lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới khẽ cắn một miếng ở mép đùi gà.
“Ngon!”
“Ngon thì ăn nhiều một chút, huynh xem huynh gầy thế này, làm sao có sức làm vua một nước?”
Ta vừa nói vừa gắp thêm một miếng sườn béo ú cho vào bát hắn.
Hắn lại giữ tay ta lại.
“Ngươi nói trẫm gầy, không có sức?”
Ta vô tội gật đầu, nhớ lại tay hắn run rẩy khi bế ta lúc nãy.
Chẳng phải sao?
Ánh mắt Bắc Chiêu Vương thoáng qua một tia giận, hắn nặng nề đặt đũa xuống.
“Trẫm ăn no rồi.”
Hắn lại ghé sát đầu vào ta, ánh mắt dữ dằn như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Trẫm muốn ngủ.”