Chương 2 - Người Đẹp Hay Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tốt lắm.

Người tôi từng thầm tỏ tình không chỉ là đàn ông, mà còn là anh ruột thất lạc nhiều năm của tôi.

Mẹ đặt tờ kết quả giám định huyết thống trước mặt, kể lại toàn bộ chuyện anh bị bắt cóc lúc ba tuổi, đến hai mươi mới tìm thấy.

Khi Trình Tập được tìm về, tôi đang điều trị ở nước ngoài.

Thời gian đó tinh thần tôi rất mong manh, mẹ sợ chuyện này ảnh hưởng việc chữa trị nên không nói cho tôi biết.

Vì bệnh của tôi, mẹ đã giấu nhiều điều, lớn nhất là – tôi không phải con ruột của bà.

Ba năm trước, bà đốt bỏ kết quả xét nghiệm cho thấy chúng tôi không có quan hệ máu mủ, bất chấp huyết thống, vẫn tiếp tục làm mẹ tôi, trao cho tôi tình yêu dịu dàng nhất.

Bà không muốn tôi biết, nên tôi cũng giả vờ không hay.

Nhưng tôi không ngờ, bà còn có một người con ruột đã thất lạc.

“Ánh Ánh.”

Mẹ đan chặt tay, nhìn tôi đầy lo lắng, sợ tôi không chịu nổi cú sốc này,

“Mẹ biết chuyện này quá đột ngột, nếu con…”

“Mẹ.”

Tôi nắm tay bà, trấn an:

“Không sao đâu.”

Quay sang ôm Trình Tập:

“Anh, chào mừng anh về nhà.”

Không chung máu mủ thì đã sao?

Mẹ muốn tôi nhận, tôi sẽ nhận.

Tối hôm đó, Trình Tập mang sữa nóng vào phòng, hỏi:

“Mẹ nói em ra nước ngoài chữa bệnh ba năm, bệnh gì vậy?”

Tôi tựa đầu giường đọc sách, đáp hờ hững:

“Rối loạn tâm lý do căng thẳng.”

Một tiếng “choang” giòn vang.

Trình Tập làm đổ sữa nóng, mu bàn tay trắng trẻo rực đỏ.

“Xin lỗi.”

Anh khẽ nói, rồi chậm rãi ngồi xuống, nhặt từng mảnh thủy tinh.

Khi tôi kịp phản ứng, tay anh đã bê bết máu.

Tôi vội xuống giường kéo anh:

“Đừng chạm nữa, để em gọi dì Tống, tay anh phải…”

Trình Tập chụp cổ tay tôi, kéo mạnh tôi vào lòng, ôm chặt, rồi nhanh chóng buông ra.

Cằm tựa lên vai tôi, giọng khàn khàn pha chút cười:

“Đừng căng thẳng, Ánh Ánh, chỉ là ít mảnh kính thôi, anh tự lo được.”

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra:

“Ngủ đi.”

Máu trên tay Trình Tập chảy ngày càng nhiều, tụ lại thành vũng nhỏ dưới sàn.

Tôi nhìn chằm chằm vũng máu ấy, toàn thân cứng đờ, hơi thở gấp gáp.

Anh dùng tay còn lành che mắt tôi:

“Sao thế? Muốn anh bế lên giường, hát ru cho nghe à?”

… Thôi miễn.

4

Kỳ nghỉ Quốc khánh, Trình Tập phải ở nhà bảy ngày.

Sáng ngày thứ hai đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đêm đó tôi mất ngủ, lén xuống tầng tìm thuốc an thần, liền thấy đèn huyền quan vẫn sáng.

Trình Tập dựa vào cửa, áo quần xộc xệch, ngồi bừa xuống sàn.

Không khí nồng mùi rượu.

Thu đã sang, ngồi dưới đất cả đêm thế này dễ cảm lạnh lắm.

“Trình Tập?”

Tay tôi vừa chạm vai anh đã bị nắm chặt.

Anh lười nhác hé mắt, ánh nhìn chậm rãi hội tụ, trầm lặng khác thường.

“Đời người là một đống ham muốn. Được thỏa mãn thì chán, không thỏa mãn thì khổ.

Cuộc sống như con lắc, đung đưa giữa đau khổ và buồn chán.

Schopenhauer cho rằng có thể dùng khổ hạnh để phủ định ý chí sinh tồn mà đạt giải thoát.”

Anh buông tay, đầu ngón trượt qua mặt tôi, lên đỉnh đầu, khẽ xoa.

Vừa xoa vừa lẩm bẩm: “Kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế…”

Tôi lạnh mặt hất tay anh ra: “Đồ ngốc.”

Trình Tập sững lại, cười tít mắt, đè tôi vào ngực:

“Cuộn nhỏ cũng biết chửi à, dễ thương thế!”

Cảm giác anh xoa đầu tôi, thật sự giống hệt đang xoa một con chó.

Chết tiệt!

Tôi dìu anh lên lầu, dọc đường anh như một cái máy hỏi liên tục:

“Cuộn nhỏ, anh giả gái có đẹp không?

Kiếp sau anh làm con gái, làm vợ em được không?

Em cao mét tám chưa?

Anh cao hơn, em có tự ti không?”

Tôi quẳng anh xuống giường, cáu kỉnh:

“Anh có thể im miệng không!”

Trình Tập nằm xoài, nhìn tôi hỏi:

“Cuộn cuộn, lúc em chữa bệnh ở nước ngoài, có đau không?”

Cuộn cuộn nữa hả?

“Đừng đặt biệt danh bậy bạ!”

Anh khẽ kéo tay tôi áp lên mặt, giọng nghèn nghẹn trong lòng bàn tay:

“Đau không, cuộn cuộn, em đau không?”

Không có câu trả lời, anh không chịu thôi.

Tôi bực bội đáp cho xong:

“Không biết, quên rồi.”

Thật ra, tôi đã quên từ lâu lý do mình bị sang chấn.

Năm đầu điều trị, tôi còn chẳng biết mình mắc bệnh gì.

Mẹ không nói. Tôi lén xem hồ sơ chẩn đoán.

Tôi hỏi mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà ôm tôi vào lòng, khóc lắc đầu:

“Con chưa bao giờ kể cho mẹ.

Nếu quên đi mà thấy dễ chịu hơn, thì vĩnh viễn đừng nhớ lại.

Hãy hứa với mẹ, bảo vệ bản thân, đừng để bị tổn thương nữa.”

Mẹ đau khổ như vậy, nên tôi đã hứa:

Dù từng trải qua gì, cũng sẽ không nhớ lại, chỉ cần mãi vui vẻ.

Bất chợt eo tôi bị siết chặt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)