Chương 4 - Người Đến Từ Quá Khứ
Nếu khi đó không đón ta trở lại, ta sẽ sống cùng bà vú ở quê.
Bà cũng sẽ không vì nhớ ta mà khóc mù hai mắt, rồi cô độc chết đi trong một đêm tuyết lạnh.
Hôm sau tỉnh lại ở khách điếm, trên bàn đã chất đống thư từ như tuyết bay.
Nha hoàn khẽ giọng nói: “Là do Vương gia, phu nhân và lão gia sai người đưa đến… nô tỳ làm theo phân phó của tiểu thư, không tiết lộ chỗ ở.”
Ta tiện tay mở vài phong thư.
“Yên nhi, mẫu thân biết con giận, lời nói hôm qua đều là trong lúc tức giận, chúng ta biết mình sai rồi, con về nói chuyện đàng hoàng với chúng ta có được không?”
“Hứa Yên, mặc nàng đang ở đâu, lập tức quay về, chuyện hòa ly ta tuyệt đối không đồng ý.”
“Yên nhi, hôm qua ta mới biết con đã chịu bao uất ức như vậy, cha và mẹ đều đã suy nghĩ lại, mọi chuyện trước kia, là cha mẹ có lỗi với con, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con.”
Trong đó, nét chữ của Thẩm Dục Xuyên loạng choạng, không còn sự mạnh mẽ quen thuộc thường ngày, chẳng lẽ chàng cũng sợ rồi?
Ta bật cười lạnh.
Hôm qua ta đã nói rõ ràng như vậy, sao có thể chỉ mấy phong thư mà khiến ta mềm lòng quay lại.
Ta tiếp tục lật xem, lại thấy một bức thư nét chữ thanh tú,
là do tỷ tỷ viết.
“Hứa Yên, ngươi nhường lại vị trí, chẳng qua là vật quy nguyên chủ, giờ còn giả vờ đáng thương, không phải biến ta thành kẻ ác à?”
“Ngươi thật ngây thơ, chẳng lẽ làm Vương phi sáu năm rồi nhập vai luôn, tưởng mình thật sự là người trong cuộc sao?”
“Đêm đó chàng ấy đích thân nói với ta, chỉ có ta mới xứng sinh con cho chàng ấy, đồng ý cưới ngươi, chỉ là kế sách tạm thời để không bị Hoàng đế giáng tội!”
“Ngươi nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là thế thân của ta. Một kẻ thay thế chẳng lẽ còn mơ tưởng được chàng ấy yêu?”
“Hứa Yên, ngươi mãi mãi không thắng nổi ta.”
Ta đứng chết lặng tại chỗ.
Thì ra sáu năm cùng chung sống, những dịu dàng thi thoảng của chàng, tất cả đều là giả dối,
những lời nàng ta nói như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tận gốc lớp ảo tưởng cuối cùng mà ta còn cố tự che giấu.
Vì để dỗ dành nàng ta, chàng đến một chút thể diện cho ta cũng không thèm giữ lại.
Vậy thì những gì ta cố gắng giữ vững ngày hôm qua trong mắt nàng ta chẳng phải là trò cười sao?
Ta ép mình trấn tĩnh, đưa tờ hưu thư cho nha hoàn.
“Lập tức đưa đến vương phủ.”
Lại kẹp luôn thư của tỷ tỷ vào gửi cho Thẩm Dục Xuyên.
Làm xong tất cả, ta vội vàng thu dọn hành lý, đến trạm xe thuê một cỗ xe ngựa, thẳng hướng về phía nam.
Vừa ra khỏi cửa thành không xa, nha hoàn lại thúc ngựa đuổi theo, thở không ra hơi:
“Tiểu thư, có chuyện lớn rồi!”
Ta ghì cương ngựa lại, hỏi nàng có chuyện gì.
Mắt nha hoàn đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Tiểu thư, không biết ai lan truyền lời đồn trong thành, nói người mà Vương gia đặt nơi tim từ nhỏ đã quay về… còn nói người sắp bỏ tiểu thư, cưới tân nương.”
“Giờ… cả thành đều đang bàn chuyện người bị ruồng bỏ, lời đồn khó nghe lắm…”
Tim ta như bị vật nặng đập mạnh vào, nặng trĩu, đau đớn.
Đúng lúc đó, ta phát hiện chưa mang theo lương khô, đành quay lại kinh thành.
Ta đội khăn che mặt, cùng nha hoàn vào thành.
Đợi ở tiệm lương, ánh mắt ta không kiềm được liếc về phía cuối phố.
Trước phủ Nhiếp Chính Vương im lìm, nhưng trong tiệm trang sức bên cạnh, lại thấp thoáng bóng dáng hai người quá đỗi quen thuộc.
Thẩm Dục Xuyên đang đứng trước quầy, tỷ tỷ bên cạnh.
Chàng cầm một cây trâm, khựng lại, rồi trả tiền, cẩn thận cất vào tay áo.
Tỷ tỷ dựa sát bên người, cười ngọt ngào đòi cây khác, chàng cũng đồng ý.
Hai người đứng đó, hệt như một đôi tân lang tân nương.
Ta chỉ nhìn thoáng qua liền thu mắt lại.
Đã hòa ly, còn nhìn làm gì nữa.
Nhận lấy lương khô, ta xoay người rời đi.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa thành, lại bị một đám phụ nhân vây quanh.
Gương mặt rất lạ.
“Ồ, chẳng phải là Vương phi sao?”
Một phụ nhân hơi mập cười cợt.
“Vương phi gì chứ! Không nghe sao? Vương gia không cần nàng ta nữa, người thật đã quay về rồi!”
Một người khác chen vào, giọng đầy châm chọc.
“Trước đây ra dáng lắm, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, giờ chẳng phải cũng chui rúc rời thành sao?”
Tiếng cười vang rộ lên, có người còn vươn tay định kéo khăn che mặt của ta.
“Để chúng ta xem xem, Vương phi bị bỏ rơi trông thế nào!”
Ta né sang một bên, lòng lạnh đi nửa phần.
Ta làm Vương phi sáu năm, luôn đối đãi tử tế, chưa từng khinh thường người khác, cũng chưa từng quen biết những người này.
Thế mà khi mất đi danh phận ấy, những kẻ trước kia không dám ngẩng đầu nhìn ta, giờ lại dám phun nước bọt vào mặt ta.
“Nghe nói Hoan tiểu thư mới là thanh mai trúc mã của Vương gia? Năm đó ngươi dùng thủ đoạn gì thay thế người ta mà gả vào phủ?”
Lại có một phụ nhân chen lên trước, ánh mắt xoay tròn ranh mãnh.
“Giờ định trốn đi đâu? Không còn mặt mũi gặp người à?”
Ta không đáp, nhưng giọng nói của họ càng lúc càng lớn, lời lẽ càng lúc càng độc địa:
“Cướp hôn ước của muội mình, nay người thật về rồi, thứ giả cũng nên cút đi thôi!”
“Chắc hẳn biết rõ trong lòng Vương gia có người khác, thế mà còn mặt dày chiếm lấy vị trí ấy?”
Ta hất tay người đang dí sát vào mặt, lạnh giọng: “Tránh ra!”
Nhưng không ai nhường đường, ngược lại vây càng chặt.
Nha hoàn gấp đến phát khóc, liều mạng đẩy: “Vô lễ! Các người dám mạo phạm Vương phi—”
“Vương phi? Nàng ta cũng xứng sao!” Không biết ai nhổ một ngụm nước bọt.
Vô số cái miệng mở ra, như một tấm lưới càng siết càng chặt.
Ta nghiến răng chen lên, nha hoàn hộ vệ hô “nhường đường”, lại chỉ khiến người khác càng thêm chỉ trỏ, cười cợt.
“Phản ứng dữ dội thế, chẳng phải bị nói trúng rồi sao?”