Chương 3 - Người Đến Mang Theo Ánh Dương
11.
Căn phòng vừa mới được dọn dẹp đôi chút thì một cú điện thoại lạ gọi đến.
Tôi còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vui vẻ của Phàn Dã.
"Hạt mưa nhỏ, em dọn đồ xong chưa? Anh qua đón em."
Hôm xem nhà tôi đã có nói qua chuyện này, nhưng dường như Phàn Dã vẫn rất nhiệt tình. Thái độ quan tâm của anh ấy khiến tôi không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Không sao đâu ạ, em tự bắt taxi qua cũng được."
"Ấy, nhưng mà anh đã ở bên ngoài cửa nhà của em rồi."
"..."
Thế này… Thế này… có hơi quá nhiệt tình rồi…
"Em ở lầu mấy? Anh lên xách hành lý giúp em."
Tôi nghĩ ngợi một chút, lại nhìn sang ba túi đồ to đùng đang nằm chễm chệ giữa phòng khách, cảm thấy có chút khó thở.
Để di chuyển một lượt ba túi đồ này… hình như hơi khó cho tôi.
"Không cần phiền vậy đâu. Anh cứ đến tòa nhà số 3 tiểu khu số 1, mười phút sau em sẽ xuống."
Gác điện thoại, tôi đứng do dự một lúc, sau đó quay người gõ cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt của Kỳ Chính.
“Kỳ Chính, tôi đi đây. Anh phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe.”
Bên kia cánh cửa vẫn im lìm như thường lệ.
Tôi thu xếp thêm một lúc, có chút luyến tiếc nhìn quanh nhà lần cuối.
Hít một hơi thật sâu, tôi hạ quyết tâm cuối cùng, sau đó đẩy hành lý rời đi.
Tạm biệt.
Cửa thang máy mở ra, tôi đang loay hoay đẩy mấy túi hành lý thì tay bỗng nhẹ bẫng.
Là Phàn Dã.
Tôi sững người một lúc. Vì tòa nhà số 3 tuy không xa lắm, nhưng các phương tiện di chuyển chưa đăng ký với ban quản lý thì không thể tự tiện lái vào được. Thế nên để đến được đây thì Phàn Dã phải đi bộ một lúc.
Anh ấy thực sự đã đi bộ đến đây?
Phàn Dã giành lấy tay cầm vali trong tay tôi, sau đó thoải mái vác thêm một túi hành lý lớn. Động tác của anh lưu loát thuần thục, dường như đống hành lý kia đối với anh chỉ là ruồi muỗi.
"Đi thôi, hạt mưa nhỏ." Phàn Dã gọi tôi.
Tôi ngơ ngẩn gật đầu, ngoan ngoãn chạy theo anh.
Vì cửa sổ phòng tôi nhìn ra khuôn viên tiểu khu nên khi bước ra khỏi chung cư, tôi vô thức ngẩng đầu.
Ngạc nhiên thay, tôi lại nhìn thấy Kỳ Chính.
Dường như bắt được cái nhìn của tôi, hắn nhanh chóng biến mất.
“Kỳ Chính, từ nay về sau anh chỉ là anh trai của tôi thôi.” Tôi thầm nhủ trong lòng.
12.
Phàn Dã lái một chiếc xe bán tải cực ngầu.
Chỉ là khi bốc hành lý của tôi lên, nhìn túi đồ còn chả chiếm được bao nhiêu diện tích trong thùng xe, tôi lại cảm thấy hơi quá mức cần thiết.
Phàn Dã nhìn mấy túi đồ bé nhỏ trong góc, không khỏi nhướng mày.
"Anh tưởng con gái các em nhiều đồ nên mới mượn xe phân khối lớn."
"Cảm ơn anh, Phàn Dã."
Phàn Dã lái xe bon bon trên đường lớn, giọng điệu gấp gáp.
"Hạt mưa nhỏ, anh thấy em rất khách sáo. Từ nay về sau chúng ta là bạn bè, không cần cảm ơn anh."
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn tôi luôn ăn nhờ ở đậu, tỏ ra lễ phép ngoan ngoãn là con đường sinh tồn duy nhất.
Nhìn thấy Phàn Chanh và Phàn Dã đấu khẩu với nhau mà không nể nang ai, thực lòng tôi cũng có chút ghen tị. Nhưng tôi cũng hiểu đây chắc chắn không phải là thứ mà tôi có thể có được.
"Em thích nó hả."
Tôi chỉ nhận ra chúng tôi đang đợi đèn đỏ khi nghe thấy giọng nói của Phàn Dã.
Theo hướng nhìn của anh ấy, tôi thấy một con búp bê màu hồng được đặt trên bàn trước mặt ghế phụ lái.
Lúc nãy tôi đang ngẩn ngơ, chắc tầm mắt vô thức tập trung lên con búp bê, khiến Phàn Dã hiểu nhầm.
Thích sao? Chưa đến mức đấy. Chỉ là tôi chưa bao giờ sở hữu đồ chơi của riêng mình, gặp được những thứ mới lạ thì không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Phàn Dã nhìn tôi rồi lại nhìn con búp bê, âm thầm nhận xét.
"Ừm, trông cũng khá dễ thương."
"Đây là xe của bạn anh, chắc con búp bê này là do bạn gái cậu ta để lại."
"Ra vậy." Tôi gật đầu.
Phàn Dã lại tiếp tục.
"Em thích màu gì?"
"Dạ?"
"Đừng ngạc nhiên như thế. Anh thấy có chút nhàm chán nên muốn tán gẫu với em thôi."
"Ồ... Em thích màu xanh nhạt, nó khiến em thấy dễ chịu."
Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi tôi vừa dứt lời, Phàn Dã trông có vẻ nhẹ nhõm.
Lúc này đèn giao thông chuyển sang màu xanh, tôi sợ làm phiền anh lái xe nên không nói nữa.
Khi hai chúng tôi đến cửa căn hộ, anh ấy tay xách nách mang nên di chuyển không mấy linh hoạt, vì vậy tôi đã nhập mật khẩu, thay anh đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trong nhà khiến tôi phút chốc bị đóng băng.
Ngôi nhà trước mặt tôi dường như không giống với ngôi nhà đen xám buồn tẻ mà tôi đã thấy trước đây nữa.
Rèm cửa sổ sát sàn được thay bằng vải lanh màu xanh bạc hà, bên ngoài phủ thêm một lớp vải mỏng màu trắng mềm mại.
Vỏ bọc ghế sofa có cùng màu, kết hợp thêm một vài chiếc gối ôm màu Morandi*.
[Màu Morandi: màu Morandi thực chất không phải là một loại màu. Nó là một hệ, một nhóm màu tiên tiến nói chung. Những gam màu này thường sẽ là những màu pastel, màu xanh cổ vịt, xanh con công hay màu vàng chanh. - Cardina.vn]
Dưới chân ghế sofa được phủ một tấm thảm nhung màu trắng.
Trên bàn trà còn có một bình thủy tinh được cắm vài cành hoa tươi, trông rất mới.
Tôi thẫn thờ bước vào phòng ngủ, phát hiện bên trong cũng đã thay đổi rất nhiều.
Cửa sổ lồi trong phòng, hôm tôi đi xem vẫn còn thấy lộn xộn, vậy mà giờ đây đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bậc cửa sổ được phủ một tấm chăn dày màu xanh bạc hà, trên tấm chăn là một số lượng lớn búp bê mà tôi không thể gọi tên.
Tủ đầu giường cũng được đặt một chiếc đèn ngủ tinh xảo xinh đẹp.
Tôi còn thấy trong phòng có một tủ quần áo mới.
Phàn Dã ở phía sau lưng tôi, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hoan nghênh về nhà, hạt mưa nhỏ."
Tôi bị sự thay đổi của căn nhà làm cho nhức cả mắt, vội vàng quay đầu hỏi anh.
"Phàn Dã, sao anh biết em thích màu gì.”
"Anh đoán đấy." Phàn Dã cười ngả ngớn. "Em thấy anh có thông minh không?"
"Anh…"
"Tiểu Vũ!”
Phàn Chanh xông vào cắt ngang câu hỏi tiếp theo của tôi, cậu ấy kiêu ngạo chỉ tay xung quanh, giọng nói không giấu được sự ngạo nghễ.
“Tớ đã lên kế hoạch trang trí nhà cho cậu đó, cậu thấy oke hong?”
Hóa ra đó là ý tưởng của Phàn Chanh.
Tôi len lén thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Chờ cậu sắp xếp đồ đạc xong, chúng tớ ăn ké nhà cậu một bữa nha? Coi như trả công cho tớ đã vất vả trang hoàng nhà mới cho cậu.” Phàn Chanh lắc lắc cánh tay của tôi.
Phàn Dã nheo mắt nhìn cậu ấy, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ăn, ăn, ăn! Suốt ngày chỉ biết tới ăn. Em không nghĩ được gì khác nữa à?"
"Ơ hay cái anh này! Em ăn ké của Tiểu Vũ chứ có ăn hết của nhà anh đâu mà sao anh hay giãy đành đạch lên thế!!"
Mắt thấy hai anh em họ sắp nổ ra trận khẩu chiến mới, tôi cười cười, nhẹ nhàng cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
"Được rồi đừng cãi nữa, một lát tớ mời hai người ăn lẩu."
"Tiểu Vũ number one!"
Phàn Chanh lại muốn dán vào người tôi nhưng Phàn Dã đã kịp túm lấy cậu ấy.
"Em là con gì vậy? Sao cứ thích vắt vẻo trên người người khác thế?"
Phàn Chanh phi thường cố chấp: "Em cứ bám lấy Tiểu Vũ đấy. Thì sao? Anh làm gì được em? Bleh bleh."
Vừa làm mặt quỷ với Phàn Dã, nháy mắt Phàn Chanh đã quay đầu lại nói với tôi.
"Tiểu Vũ, để tớ nói cho cậu biết chuyện này. Thật ra… Ưm! Ưm! Ưm!"
Nhưng Phàn Chanh vẫn chưa kịp nói chuyện quan trọng thì cô nàng đã bị anh trai khóa loa từ phía sau.
Phàn Dã lôi kéo em gái ra khỏi cửa, mặc kệ Phàn Chanh đang kịch liệt phản kháng. Anh còn không quên nói lời tạm biệt với tôi.
"Hạt mưa nhỏ, em tranh thủ thu xếp chỗ ở đi, bọn anh đi trước, còn chầu lẩu thì hẹn em hôm khác nhé."
Hai người họ rời đi khiến căn nhà bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Tôi ngồi trên ghế sofa, ngẩn người một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên có người chào đón tôi vào nhà một cách chân thành và nồng nhiệt như vậy.
Mặc dù chỉ là nhà cho thuê.
Mặc dù chủ nhà dường như chỉ tỏ ra vẻ nhiệt tình.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy trái tim như ấm lên một chút, một loại cảm xúc mang tên hạnh phúc chầm chậm nảy mầm.
13.
Phàn Dã chắc đã thuê người đến dọn dẹp trước, tôi đi xem xét khắp nơi, thấy góc kín nhất cũng sạch bong không nhiễm tí bụi.
Không cần tổng vệ sinh cũng khiến tôi bớt được một đống việc, vậy nên tôi bắt đầu mở hành lý, nhanh chóng bố trí các vật dụng cá nhân. Xong hết thảy, tôi gọi đồ ăn bên ngoài, vậy là qua một bữa.
Thu xếp xong cũng vừa lúc đang trong giờ nghỉ trưa của cha mẹ Kỳ. Tôi nhìn đồng hồ, sau đó nhấc máy gọi cho dì.
"Dì có đang bận không ạ? Con muốn nói chuyện này với dì.”
"Dì không bận, con cứ nói đi."
Tôi trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi giải thích.
"Con vừa thuê được một căn nhà khác, hôm nay con dọn đi. Vậy nên con muốn báo với chú và dì một tiếng."
“Con nói gì?”
Giọng dì ở đầu dây bên kia sửng sốt, nhất thời hơi lớn tiếng.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Dì hạ giọng.
Tôi không trả lời.
"Hay con với Kỳ Chính cãi nhau nên mới cảm thấy ở chung không thoải mái?"
"Không phải đâu dì.” Tôi thở dài. “Chỉ là bọn con đều đã lớn, cô nam quả nữ ở chung với nhau không thích hợp."
Cả hai chúng tôi đều không nói thêm lời nào.
Một lúc sau, dì dường như cũng chấp nhận chuyện tôi ra thuê nhà riêng, buồn bã thở dài.
"Ừ, dì đã biết. Vậy tiền thuê nhà của con bao nhiêu, dì chuyển cho con."
“Dạ không cần đâu ạ.” Tôi vội vàng nói. “Mấy năm nay con có đi làm thêm, cũng có tiền tiết kiệm, trả tiền thuê nhà vẫn đủ ạ.”
"Ừ.” Dì trầm ngâm. “Nhưng nếu không đủ thì nhất định phải nói cho dì biết đấy."
Hàn huyên thêm đôi ba câu, tôi không dám làm phiền giờ nghỉ ngơi của dì nên chủ động ngắt máy. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu thì tôi lại nhận được tin nhắn từ bạn cùng lớp.
“Mạn Vũ, bộ phim mới mà cậu nhờ tớ tìm hiểu đã bắt đầu casting rồi, có vai thích hợp cho cậu và Kỳ Chính. Cậu mà không nhanh cái chân lên là hết chỗ đấy!”
Nhìn những tấm áp phích quảng cáo do các bạn cùng lớp gửi, cảm xúc tôi lẫn lộn.
Kiếp trước, để có thể sánh vai cùng Kỳ Chính, tôi thật sự đã phải vất vả rất nhiều.
"Cảm ơn cậu, phiền cậu gửi qua cho Kỳ Chính nhé."
Sau khi trò chuyện với các bạn cùng lớp, tôi bắt đầu suy ngẫm lại chặng đường nhân sinh của mình.
Tôi không thích cảm giác phải gồng mình đeo lên muôn ngàn lớp mặt nạ chỉ để phô bày cho người khác dáng vẻ mà họ thích. Tôi cũng không mặn mà gì với nghiệp diễn xuất này cả.
Vậy nên, lần này sẽ không bước vào con đường diễn viên nữa.
Tôi muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp viết lách vẫn còn dở dang ở kiếp trước.
Tôi không biết liệu mình có gặt hái được thành tựu hay không, nhưng ít nhất viết lách sẽ không để tôi phải ch.ế.t đói, mà tâm trí tôi cũng sẽ không còn bị dằn vặt bởi những lời bình luận soi mói ác ý của netizen.
Tôi muốn nghe theo trái tim của mình một lần.
Cơn gió mát thổi qua bức rèm, để lộ một khoảng trời quang bên kia ô cửa sổ.
Giữa những đám mây trắng, một chú chim nhỏ tự do chao liệng, thoải mái tung cánh bay vút lên bầu trời cao.
14.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, tinh thần sảng khoái nên quyết định chạy bộ một chút.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp mặt Phàn Dã trong thang máy.
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao em dậy sớm thế?"
Cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi đối phương.
Phàn Dã chỉ tay lên trên, điệu bộ ung dung.
“Anh ở tầng trên."
“Dạ?”
“Căn hộ cho em thuê, lúc trước anh ở thì thấy có hơi nhỏ, vậy nên anh mua một căn khác to hơn có hai phòng ngủ ở tầng trên.”
Tôi cạn lời.
"Đây là hạnh phúc của người giàu sao?"
Dường như biểu cảm của tôi rất đặc sắc, chọc cho Phàn Dã cười phá lên.
"Chỉ là chuyện trước kia thôi. Em không nhớ Phàn Chanh nói gì sao? Anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
“Sao vậy ạ?” Tôi nghiêng đầu.
"Bởi vì anh không kiếm ra tiền."
"Ý anh là làm võ sĩ chuyên nghiệp không kiếm được tiền?"
Tôi thấy hơi khó tin. Võ sĩ chuyên nghiệp không chỉ kiếm tiền từ các trận đấu, cuộc thi, thậm chí còn kiếm thêm tiền nhờ việc làm gương mặt đại diện nếu đủ nổi tiếng.
"Ừm, quan điểm của bố mẹ anh đấy. Hai người họ đều cho rằng nếu anh không theo họ đi kinh doanh thì anh cũng chỉ là một thằng vô công rồi nghề, tiền kiếm chẳng đủ sống."
Chúng tôi vừa tán gẫu vừa bước ra khỏi tòa chung cư. Khi đến sân trước, tôi vẫy tay tạm biệt với Phàn Dã, chuẩn bị quay đầu chạy theo hướng ngược lại.
Phàn Dã không bắt đầu chạy. Anh sải chân bước một bước, sau đó nhẹ nhàng túm lấy áo mũ của tôi, trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh khó hiểu.
"Em làm gì vậy?"
"Em chạy bộ."
Ngón tay anh ấy vẽ trong không khí, mô tả lại con đường bao quanh tiểu khu.
"Em muốn chạy bộ ở đây hả?"
"Tất nhiên ạ." Tôi nghiêng đầu.
Phàn Dã cười lớn, thay tôi chỉnh lại nón áo hoodie đã bị anh nắm cho nhăn nhúm.
"Hạt mưa nhỏ, em thật dễ thương."
"..."
Sáng hôm nay Phàn Dã uống nhầm thuốc à?
Nhưng tự dưng được người khác khen, tôi bỗng thấy mặt mình có chút nóng.
Phàn Dã đè nén tiếng cười, sau đó vỗ vỗ vai tôi.
"Đi, anh dẫn em đến chỗ tốt."
Theo chân Phàn Dã đi vòng qua tiểu khu, tôi được anh dẫn đến công viên.
Không khí ở đây trong lành, có nhiều cây xanh, khung cảnh cũng đẹp, quả thực thích hợp để chạy bộ.
Phàn Dã nhanh chóng làm động tác khởi động.
"Em muốn chạy thi không?"
"Thôi, anh đừng dụ em." Tôi khoát tay. "Anh chạy là để nâng cao sức khỏe thi đấu chuyên nghiệp, em chỉ chạy bộ dưỡng sinh thôi. Em thi với anh kiểu gì."
Anh nhướng mày, vẻ mặt tự kiêu.
"Được thôi, lát nữa anh tới tìm em."
Tôi tưởng ý của Phàn Dã là anh sẽ chạy bộ ở chỗ khác, chạy xong rồi quay về tìm tôi.
Nhưng mười lăm phút sau, tôi mới hiểu hai từ "tìm em" của anh ấy mang hàm ý gì.
Tôi mới chạy được nửa đường, Phàn Dã đã từ phía sau chạy đến. Anh còn đắc thắng giơ hai ngón tay, ý nói bản thân đã chạy được hai vòng.
Anh cố ý quay đầu cười tôi, trên trán như sáng lên bốn chữ: Anh đây tuyệt nhất!
Khi Phàn Dã chạm mặt với tôi lần thứ ba, hơi thở của anh ấy vẫn ổn định, còn chẳng đổ được mấy giọt mồ hôi.
Nhưng tôi thì thoi thóp đến nơi.
Đây là thể lực của vận động viên chuyên nghiệp á?
Lần này, Phàn Dã không trực tiếp vượt qua tôi, anh ấy chạy cách tôi độ một mét thì bắt đầu thả chậm tốc độ của mình.
"Hạt mưa nhỏ, em cảm thấy lúc anh đánh quyền anh trông như thế nào?"
Phàn Dã chạy song song với tôi, giọng điệu hào hứng.
Tôi ở bên này mặt tái mét, tim đập thình thịch như trống hội. Bây giờ tôi hít thở còn khó, hơi sức đâu mà trả lời Phàn Dã.
"Em nói cho anh biết đi, trận đấu lần trước em thấy tôi thế nào?"
"..."
"Chậc chậc, hạt mưa nhỏ làm anh đau lòng quá, sao em lại mặc kệ người ta?"
Vòng tay thể thao rung lên, mục tiêu chạy bộ hôm nay cuối cùng đã hoàn thành.
Tôi dừng lại, cho bản thân mười giây để hít thở.
"Phàn Dã, chính xác thì anh đang muốn nói gì?" Giọng tôi yếu ớt đứt quãng.
Phàn Dã không dừng chân, tiếp tục chạy tại chỗ.
"Tháng sau tôi có một trận đấu cấp thành phố, em có muốn xem không?"
Bình minh ló dạng nơi chân trời, sắc vàng nhuốm lên khuôn mặt tươi cười của Phàn Dã. Ánh mắt anh sáng lên, bừng bừng nhiệt huyết.
Dường như bị ngọn lửa đam mê quá đỗi mãnh liệt của Phàn Dã ảnh hưởng, tôi không nỡ nói ra lời từ chối.
"Mấy giờ? Ở đâu?"
Động tác của Phàn Dã dừng lại, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
"Em đi thật à?"
Vẻ hào hứng trên mặt anh ấy quá mức chân thực, chân thực đến nỗi trước khi suy xét cẩn thận, tôi đã vô thức gật đầu.
Phàn Dã đột nhiên tiến một bước về phía tôi, hai cánh tay anh giang rộng, nhưng cuối cùng chỉ e dè đặt lên vai tôi.
Rồi như nhận ra điều gì đó, anh cười ngượng ngùng, vội vàng lùi lại, sau đó quay người chạy thêm một vòng nữa.
Dưới ánh nắng ban mai, khóe môi của anh dường như đang kéo ra một nụ cười.
...
Ơ khoan đã, Phàn Dã hình như vẫn chưa thông báo thời gian địa điểm cho tôi mà!
15.
Lần đầu tiên tôi vận động với cường độ cao như vậy, cả người mướt mát mồ hôi, tứ chi như bị nghiền nát.
Tôi đi thẳng về nhà để tắm rửa chuẩn bị cho ngày mới. Lúc tôi chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy tin nhắn từ Phàn Dã.
Ngoài thời gian và địa điểm, anh còn kèm thêm một câu.
"Phàn Chanh cũng sẽ đi."
Chút lo lắng cuối cùng được xua tan, tôi mỉm cười, nhanh chóng trả lời: "Được."
Tuy thân xác là của bốn năm trước, nhưng tâm hồn tôi đã trải qua bốn năm tối tăm không thấy ánh mặt trời, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Thái độ với tình yêu của tôi hiện tại vẫn còn chút e dè.
-*-
Kiếp trước, khoảng thời gian này tôi thường xuyên tham gia các buổi thử vai, việc viết bài luận cuối khóa cũng thường xuyên bị gián đoạn.
Bây giờ tôi phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Phải mất nửa tháng tôi mới miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng và lịch trình quay về trạng thái bình thường.
Nhưng giờ đây tôi không cần tới lui với nhiều đoàn làm phim như kiếp trước, vì thế tôi cũng nhàn nhã không ít.
Phàn Chanh nói với tôi cậu ấy không có dã tâm quá lớn, cũng không định dấn thân vào showbiz. Nếu được, cậu ấy muốn trở thành một blogger, thi thoảng nhận quảng cáo kiếm tiền tiêu vặt, thế là đủ.
Thế nên thời gian rảnh rỗi của Phàn Chanh cũng nhiều không kém. Cậu ấy nếu không có việc gì thì sẽ chạy đến quấn lấy tôi. Không phải hôm nay kéo tôi đi xem buổi tập của Phàn Dã thì cũng là hôm khác rủ tôi đi ăn với câu lạc bộ quyền anh.
Tôi và anh em họ cũng ngày càng thân thiết.
Hôm nay không có lịch học, nhưng tôi lại nhớ món cơm sườn ở căn tin số 2, vậy nên đã nhắn tin hỏi thăm cậu ấy.
"Hôm nay cậu có qua đây không?"
Bên kia không rep lại bằng meme "Lật thẻ của tớ sao?" như thường lệ, mà là một câu hỏi khá gãy gọn.
"Sao đấy?"
“Tớ đói, muốn ăn cơm sườn heo nấu tiêu đen ở căng tin số 2.”
Kèm theo đó là emoji chú mèo làm nũng.
Quen biết nhau đã lâu, thi thoảng khi nhắn tin với Phàn Chanh, tôi cũng sẽ giở trò nũng nịu vòi vĩnh.
Bên kia soạn tin nhắn rõ lâu, cuối cùng chỉ gửi qua cho tôi một từ: "Được".
Tôi hơi khó hiểu nhưng cũng chẳng để tâm. Sau khi nhận được câu trả lời, tôi ném điện thoại sang một bên, an tâm chờ shipper Phàn Chanh giao cơm đến.
Nhưng đợi hơn một tiếng vẫn chẳng thấy bóng dáng Phàn Chanh đâu chứ đừng nói đến cơm sườn heo.
Bụng tôi meo mốc, đói đến nỗi sôi sùng sục lên.
Tôi nhắm mắt, cảm thấy quả thực đã hết chịu nổi, vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại bị tôi ném sang bên cạnh, gõ cho Phàn Chanh một dòng tin nhắn: "Nếu cậu có việc thì không cần đến, tớ sẽ…"
Tin nhắn còn chưa gõ xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.
Người gì mà thiêng ghê, vừa nhắc đã đến.
Chiếc bụng đói meo như tiếp thêm cho tôi sức lực. Tôi vội vàng chạy ra, đang định hờn dỗi trách Phàn Chanh mấy câu thì bị bóng dáng trước mặt dọa cho sững người.
"Anh… Sao anh lại ở đây?" Tôi lắp bắp kinh ngạc.
Phàn Dã cười xán lạn, nâng túi bóng trong tay lên lắc lắc với tôi.
"Mang cơm sườn cho em."
Căn phòng vừa mới được dọn dẹp đôi chút thì một cú điện thoại lạ gọi đến.
Tôi còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vui vẻ của Phàn Dã.
"Hạt mưa nhỏ, em dọn đồ xong chưa? Anh qua đón em."
Hôm xem nhà tôi đã có nói qua chuyện này, nhưng dường như Phàn Dã vẫn rất nhiệt tình. Thái độ quan tâm của anh ấy khiến tôi không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Không sao đâu ạ, em tự bắt taxi qua cũng được."
"Ấy, nhưng mà anh đã ở bên ngoài cửa nhà của em rồi."
"..."
Thế này… Thế này… có hơi quá nhiệt tình rồi…
"Em ở lầu mấy? Anh lên xách hành lý giúp em."
Tôi nghĩ ngợi một chút, lại nhìn sang ba túi đồ to đùng đang nằm chễm chệ giữa phòng khách, cảm thấy có chút khó thở.
Để di chuyển một lượt ba túi đồ này… hình như hơi khó cho tôi.
"Không cần phiền vậy đâu. Anh cứ đến tòa nhà số 3 tiểu khu số 1, mười phút sau em sẽ xuống."
Gác điện thoại, tôi đứng do dự một lúc, sau đó quay người gõ cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt của Kỳ Chính.
“Kỳ Chính, tôi đi đây. Anh phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe.”
Bên kia cánh cửa vẫn im lìm như thường lệ.
Tôi thu xếp thêm một lúc, có chút luyến tiếc nhìn quanh nhà lần cuối.
Hít một hơi thật sâu, tôi hạ quyết tâm cuối cùng, sau đó đẩy hành lý rời đi.
Tạm biệt.
Cửa thang máy mở ra, tôi đang loay hoay đẩy mấy túi hành lý thì tay bỗng nhẹ bẫng.
Là Phàn Dã.
Tôi sững người một lúc. Vì tòa nhà số 3 tuy không xa lắm, nhưng các phương tiện di chuyển chưa đăng ký với ban quản lý thì không thể tự tiện lái vào được. Thế nên để đến được đây thì Phàn Dã phải đi bộ một lúc.
Anh ấy thực sự đã đi bộ đến đây?
Phàn Dã giành lấy tay cầm vali trong tay tôi, sau đó thoải mái vác thêm một túi hành lý lớn. Động tác của anh lưu loát thuần thục, dường như đống hành lý kia đối với anh chỉ là ruồi muỗi.
"Đi thôi, hạt mưa nhỏ." Phàn Dã gọi tôi.
Tôi ngơ ngẩn gật đầu, ngoan ngoãn chạy theo anh.
Vì cửa sổ phòng tôi nhìn ra khuôn viên tiểu khu nên khi bước ra khỏi chung cư, tôi vô thức ngẩng đầu.
Ngạc nhiên thay, tôi lại nhìn thấy Kỳ Chính.
Dường như bắt được cái nhìn của tôi, hắn nhanh chóng biến mất.
“Kỳ Chính, từ nay về sau anh chỉ là anh trai của tôi thôi.” Tôi thầm nhủ trong lòng.
12.
Phàn Dã lái một chiếc xe bán tải cực ngầu.
Chỉ là khi bốc hành lý của tôi lên, nhìn túi đồ còn chả chiếm được bao nhiêu diện tích trong thùng xe, tôi lại cảm thấy hơi quá mức cần thiết.
Phàn Dã nhìn mấy túi đồ bé nhỏ trong góc, không khỏi nhướng mày.
"Anh tưởng con gái các em nhiều đồ nên mới mượn xe phân khối lớn."
"Cảm ơn anh, Phàn Dã."
Phàn Dã lái xe bon bon trên đường lớn, giọng điệu gấp gáp.
"Hạt mưa nhỏ, anh thấy em rất khách sáo. Từ nay về sau chúng ta là bạn bè, không cần cảm ơn anh."
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn tôi luôn ăn nhờ ở đậu, tỏ ra lễ phép ngoan ngoãn là con đường sinh tồn duy nhất.
Nhìn thấy Phàn Chanh và Phàn Dã đấu khẩu với nhau mà không nể nang ai, thực lòng tôi cũng có chút ghen tị. Nhưng tôi cũng hiểu đây chắc chắn không phải là thứ mà tôi có thể có được.
"Em thích nó hả."
Tôi chỉ nhận ra chúng tôi đang đợi đèn đỏ khi nghe thấy giọng nói của Phàn Dã.
Theo hướng nhìn của anh ấy, tôi thấy một con búp bê màu hồng được đặt trên bàn trước mặt ghế phụ lái.
Lúc nãy tôi đang ngẩn ngơ, chắc tầm mắt vô thức tập trung lên con búp bê, khiến Phàn Dã hiểu nhầm.
Thích sao? Chưa đến mức đấy. Chỉ là tôi chưa bao giờ sở hữu đồ chơi của riêng mình, gặp được những thứ mới lạ thì không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Phàn Dã nhìn tôi rồi lại nhìn con búp bê, âm thầm nhận xét.
"Ừm, trông cũng khá dễ thương."
"Đây là xe của bạn anh, chắc con búp bê này là do bạn gái cậu ta để lại."
"Ra vậy." Tôi gật đầu.
Phàn Dã lại tiếp tục.
"Em thích màu gì?"
"Dạ?"
"Đừng ngạc nhiên như thế. Anh thấy có chút nhàm chán nên muốn tán gẫu với em thôi."
"Ồ... Em thích màu xanh nhạt, nó khiến em thấy dễ chịu."
Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi tôi vừa dứt lời, Phàn Dã trông có vẻ nhẹ nhõm.
Lúc này đèn giao thông chuyển sang màu xanh, tôi sợ làm phiền anh lái xe nên không nói nữa.
Khi hai chúng tôi đến cửa căn hộ, anh ấy tay xách nách mang nên di chuyển không mấy linh hoạt, vì vậy tôi đã nhập mật khẩu, thay anh đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trong nhà khiến tôi phút chốc bị đóng băng.
Ngôi nhà trước mặt tôi dường như không giống với ngôi nhà đen xám buồn tẻ mà tôi đã thấy trước đây nữa.
Rèm cửa sổ sát sàn được thay bằng vải lanh màu xanh bạc hà, bên ngoài phủ thêm một lớp vải mỏng màu trắng mềm mại.
Vỏ bọc ghế sofa có cùng màu, kết hợp thêm một vài chiếc gối ôm màu Morandi*.
[Màu Morandi: màu Morandi thực chất không phải là một loại màu. Nó là một hệ, một nhóm màu tiên tiến nói chung. Những gam màu này thường sẽ là những màu pastel, màu xanh cổ vịt, xanh con công hay màu vàng chanh. - Cardina.vn]
Dưới chân ghế sofa được phủ một tấm thảm nhung màu trắng.
Trên bàn trà còn có một bình thủy tinh được cắm vài cành hoa tươi, trông rất mới.
Tôi thẫn thờ bước vào phòng ngủ, phát hiện bên trong cũng đã thay đổi rất nhiều.
Cửa sổ lồi trong phòng, hôm tôi đi xem vẫn còn thấy lộn xộn, vậy mà giờ đây đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bậc cửa sổ được phủ một tấm chăn dày màu xanh bạc hà, trên tấm chăn là một số lượng lớn búp bê mà tôi không thể gọi tên.
Tủ đầu giường cũng được đặt một chiếc đèn ngủ tinh xảo xinh đẹp.
Tôi còn thấy trong phòng có một tủ quần áo mới.
Phàn Dã ở phía sau lưng tôi, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hoan nghênh về nhà, hạt mưa nhỏ."
Tôi bị sự thay đổi của căn nhà làm cho nhức cả mắt, vội vàng quay đầu hỏi anh.
"Phàn Dã, sao anh biết em thích màu gì.”
"Anh đoán đấy." Phàn Dã cười ngả ngớn. "Em thấy anh có thông minh không?"
"Anh…"
"Tiểu Vũ!”
Phàn Chanh xông vào cắt ngang câu hỏi tiếp theo của tôi, cậu ấy kiêu ngạo chỉ tay xung quanh, giọng nói không giấu được sự ngạo nghễ.
“Tớ đã lên kế hoạch trang trí nhà cho cậu đó, cậu thấy oke hong?”
Hóa ra đó là ý tưởng của Phàn Chanh.
Tôi len lén thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Chờ cậu sắp xếp đồ đạc xong, chúng tớ ăn ké nhà cậu một bữa nha? Coi như trả công cho tớ đã vất vả trang hoàng nhà mới cho cậu.” Phàn Chanh lắc lắc cánh tay của tôi.
Phàn Dã nheo mắt nhìn cậu ấy, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ăn, ăn, ăn! Suốt ngày chỉ biết tới ăn. Em không nghĩ được gì khác nữa à?"
"Ơ hay cái anh này! Em ăn ké của Tiểu Vũ chứ có ăn hết của nhà anh đâu mà sao anh hay giãy đành đạch lên thế!!"
Mắt thấy hai anh em họ sắp nổ ra trận khẩu chiến mới, tôi cười cười, nhẹ nhàng cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
"Được rồi đừng cãi nữa, một lát tớ mời hai người ăn lẩu."
"Tiểu Vũ number one!"
Phàn Chanh lại muốn dán vào người tôi nhưng Phàn Dã đã kịp túm lấy cậu ấy.
"Em là con gì vậy? Sao cứ thích vắt vẻo trên người người khác thế?"
Phàn Chanh phi thường cố chấp: "Em cứ bám lấy Tiểu Vũ đấy. Thì sao? Anh làm gì được em? Bleh bleh."
Vừa làm mặt quỷ với Phàn Dã, nháy mắt Phàn Chanh đã quay đầu lại nói với tôi.
"Tiểu Vũ, để tớ nói cho cậu biết chuyện này. Thật ra… Ưm! Ưm! Ưm!"
Nhưng Phàn Chanh vẫn chưa kịp nói chuyện quan trọng thì cô nàng đã bị anh trai khóa loa từ phía sau.
Phàn Dã lôi kéo em gái ra khỏi cửa, mặc kệ Phàn Chanh đang kịch liệt phản kháng. Anh còn không quên nói lời tạm biệt với tôi.
"Hạt mưa nhỏ, em tranh thủ thu xếp chỗ ở đi, bọn anh đi trước, còn chầu lẩu thì hẹn em hôm khác nhé."
Hai người họ rời đi khiến căn nhà bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Tôi ngồi trên ghế sofa, ngẩn người một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên có người chào đón tôi vào nhà một cách chân thành và nồng nhiệt như vậy.
Mặc dù chỉ là nhà cho thuê.
Mặc dù chủ nhà dường như chỉ tỏ ra vẻ nhiệt tình.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy trái tim như ấm lên một chút, một loại cảm xúc mang tên hạnh phúc chầm chậm nảy mầm.
13.
Phàn Dã chắc đã thuê người đến dọn dẹp trước, tôi đi xem xét khắp nơi, thấy góc kín nhất cũng sạch bong không nhiễm tí bụi.
Không cần tổng vệ sinh cũng khiến tôi bớt được một đống việc, vậy nên tôi bắt đầu mở hành lý, nhanh chóng bố trí các vật dụng cá nhân. Xong hết thảy, tôi gọi đồ ăn bên ngoài, vậy là qua một bữa.
Thu xếp xong cũng vừa lúc đang trong giờ nghỉ trưa của cha mẹ Kỳ. Tôi nhìn đồng hồ, sau đó nhấc máy gọi cho dì.
"Dì có đang bận không ạ? Con muốn nói chuyện này với dì.”
"Dì không bận, con cứ nói đi."
Tôi trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi giải thích.
"Con vừa thuê được một căn nhà khác, hôm nay con dọn đi. Vậy nên con muốn báo với chú và dì một tiếng."
“Con nói gì?”
Giọng dì ở đầu dây bên kia sửng sốt, nhất thời hơi lớn tiếng.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Dì hạ giọng.
Tôi không trả lời.
"Hay con với Kỳ Chính cãi nhau nên mới cảm thấy ở chung không thoải mái?"
"Không phải đâu dì.” Tôi thở dài. “Chỉ là bọn con đều đã lớn, cô nam quả nữ ở chung với nhau không thích hợp."
Cả hai chúng tôi đều không nói thêm lời nào.
Một lúc sau, dì dường như cũng chấp nhận chuyện tôi ra thuê nhà riêng, buồn bã thở dài.
"Ừ, dì đã biết. Vậy tiền thuê nhà của con bao nhiêu, dì chuyển cho con."
“Dạ không cần đâu ạ.” Tôi vội vàng nói. “Mấy năm nay con có đi làm thêm, cũng có tiền tiết kiệm, trả tiền thuê nhà vẫn đủ ạ.”
"Ừ.” Dì trầm ngâm. “Nhưng nếu không đủ thì nhất định phải nói cho dì biết đấy."
Hàn huyên thêm đôi ba câu, tôi không dám làm phiền giờ nghỉ ngơi của dì nên chủ động ngắt máy. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu thì tôi lại nhận được tin nhắn từ bạn cùng lớp.
“Mạn Vũ, bộ phim mới mà cậu nhờ tớ tìm hiểu đã bắt đầu casting rồi, có vai thích hợp cho cậu và Kỳ Chính. Cậu mà không nhanh cái chân lên là hết chỗ đấy!”
Nhìn những tấm áp phích quảng cáo do các bạn cùng lớp gửi, cảm xúc tôi lẫn lộn.
Kiếp trước, để có thể sánh vai cùng Kỳ Chính, tôi thật sự đã phải vất vả rất nhiều.
"Cảm ơn cậu, phiền cậu gửi qua cho Kỳ Chính nhé."
Sau khi trò chuyện với các bạn cùng lớp, tôi bắt đầu suy ngẫm lại chặng đường nhân sinh của mình.
Tôi không thích cảm giác phải gồng mình đeo lên muôn ngàn lớp mặt nạ chỉ để phô bày cho người khác dáng vẻ mà họ thích. Tôi cũng không mặn mà gì với nghiệp diễn xuất này cả.
Vậy nên, lần này sẽ không bước vào con đường diễn viên nữa.
Tôi muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp viết lách vẫn còn dở dang ở kiếp trước.
Tôi không biết liệu mình có gặt hái được thành tựu hay không, nhưng ít nhất viết lách sẽ không để tôi phải ch.ế.t đói, mà tâm trí tôi cũng sẽ không còn bị dằn vặt bởi những lời bình luận soi mói ác ý của netizen.
Tôi muốn nghe theo trái tim của mình một lần.
Cơn gió mát thổi qua bức rèm, để lộ một khoảng trời quang bên kia ô cửa sổ.
Giữa những đám mây trắng, một chú chim nhỏ tự do chao liệng, thoải mái tung cánh bay vút lên bầu trời cao.
14.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, tinh thần sảng khoái nên quyết định chạy bộ một chút.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp mặt Phàn Dã trong thang máy.
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao em dậy sớm thế?"
Cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi đối phương.
Phàn Dã chỉ tay lên trên, điệu bộ ung dung.
“Anh ở tầng trên."
“Dạ?”
“Căn hộ cho em thuê, lúc trước anh ở thì thấy có hơi nhỏ, vậy nên anh mua một căn khác to hơn có hai phòng ngủ ở tầng trên.”
Tôi cạn lời.
"Đây là hạnh phúc của người giàu sao?"
Dường như biểu cảm của tôi rất đặc sắc, chọc cho Phàn Dã cười phá lên.
"Chỉ là chuyện trước kia thôi. Em không nhớ Phàn Chanh nói gì sao? Anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
“Sao vậy ạ?” Tôi nghiêng đầu.
"Bởi vì anh không kiếm ra tiền."
"Ý anh là làm võ sĩ chuyên nghiệp không kiếm được tiền?"
Tôi thấy hơi khó tin. Võ sĩ chuyên nghiệp không chỉ kiếm tiền từ các trận đấu, cuộc thi, thậm chí còn kiếm thêm tiền nhờ việc làm gương mặt đại diện nếu đủ nổi tiếng.
"Ừm, quan điểm của bố mẹ anh đấy. Hai người họ đều cho rằng nếu anh không theo họ đi kinh doanh thì anh cũng chỉ là một thằng vô công rồi nghề, tiền kiếm chẳng đủ sống."
Chúng tôi vừa tán gẫu vừa bước ra khỏi tòa chung cư. Khi đến sân trước, tôi vẫy tay tạm biệt với Phàn Dã, chuẩn bị quay đầu chạy theo hướng ngược lại.
Phàn Dã không bắt đầu chạy. Anh sải chân bước một bước, sau đó nhẹ nhàng túm lấy áo mũ của tôi, trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh khó hiểu.
"Em làm gì vậy?"
"Em chạy bộ."
Ngón tay anh ấy vẽ trong không khí, mô tả lại con đường bao quanh tiểu khu.
"Em muốn chạy bộ ở đây hả?"
"Tất nhiên ạ." Tôi nghiêng đầu.
Phàn Dã cười lớn, thay tôi chỉnh lại nón áo hoodie đã bị anh nắm cho nhăn nhúm.
"Hạt mưa nhỏ, em thật dễ thương."
"..."
Sáng hôm nay Phàn Dã uống nhầm thuốc à?
Nhưng tự dưng được người khác khen, tôi bỗng thấy mặt mình có chút nóng.
Phàn Dã đè nén tiếng cười, sau đó vỗ vỗ vai tôi.
"Đi, anh dẫn em đến chỗ tốt."
Theo chân Phàn Dã đi vòng qua tiểu khu, tôi được anh dẫn đến công viên.
Không khí ở đây trong lành, có nhiều cây xanh, khung cảnh cũng đẹp, quả thực thích hợp để chạy bộ.
Phàn Dã nhanh chóng làm động tác khởi động.
"Em muốn chạy thi không?"
"Thôi, anh đừng dụ em." Tôi khoát tay. "Anh chạy là để nâng cao sức khỏe thi đấu chuyên nghiệp, em chỉ chạy bộ dưỡng sinh thôi. Em thi với anh kiểu gì."
Anh nhướng mày, vẻ mặt tự kiêu.
"Được thôi, lát nữa anh tới tìm em."
Tôi tưởng ý của Phàn Dã là anh sẽ chạy bộ ở chỗ khác, chạy xong rồi quay về tìm tôi.
Nhưng mười lăm phút sau, tôi mới hiểu hai từ "tìm em" của anh ấy mang hàm ý gì.
Tôi mới chạy được nửa đường, Phàn Dã đã từ phía sau chạy đến. Anh còn đắc thắng giơ hai ngón tay, ý nói bản thân đã chạy được hai vòng.
Anh cố ý quay đầu cười tôi, trên trán như sáng lên bốn chữ: Anh đây tuyệt nhất!
Khi Phàn Dã chạm mặt với tôi lần thứ ba, hơi thở của anh ấy vẫn ổn định, còn chẳng đổ được mấy giọt mồ hôi.
Nhưng tôi thì thoi thóp đến nơi.
Đây là thể lực của vận động viên chuyên nghiệp á?
Lần này, Phàn Dã không trực tiếp vượt qua tôi, anh ấy chạy cách tôi độ một mét thì bắt đầu thả chậm tốc độ của mình.
"Hạt mưa nhỏ, em cảm thấy lúc anh đánh quyền anh trông như thế nào?"
Phàn Dã chạy song song với tôi, giọng điệu hào hứng.
Tôi ở bên này mặt tái mét, tim đập thình thịch như trống hội. Bây giờ tôi hít thở còn khó, hơi sức đâu mà trả lời Phàn Dã.
"Em nói cho anh biết đi, trận đấu lần trước em thấy tôi thế nào?"
"..."
"Chậc chậc, hạt mưa nhỏ làm anh đau lòng quá, sao em lại mặc kệ người ta?"
Vòng tay thể thao rung lên, mục tiêu chạy bộ hôm nay cuối cùng đã hoàn thành.
Tôi dừng lại, cho bản thân mười giây để hít thở.
"Phàn Dã, chính xác thì anh đang muốn nói gì?" Giọng tôi yếu ớt đứt quãng.
Phàn Dã không dừng chân, tiếp tục chạy tại chỗ.
"Tháng sau tôi có một trận đấu cấp thành phố, em có muốn xem không?"
Bình minh ló dạng nơi chân trời, sắc vàng nhuốm lên khuôn mặt tươi cười của Phàn Dã. Ánh mắt anh sáng lên, bừng bừng nhiệt huyết.
Dường như bị ngọn lửa đam mê quá đỗi mãnh liệt của Phàn Dã ảnh hưởng, tôi không nỡ nói ra lời từ chối.
"Mấy giờ? Ở đâu?"
Động tác của Phàn Dã dừng lại, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
"Em đi thật à?"
Vẻ hào hứng trên mặt anh ấy quá mức chân thực, chân thực đến nỗi trước khi suy xét cẩn thận, tôi đã vô thức gật đầu.
Phàn Dã đột nhiên tiến một bước về phía tôi, hai cánh tay anh giang rộng, nhưng cuối cùng chỉ e dè đặt lên vai tôi.
Rồi như nhận ra điều gì đó, anh cười ngượng ngùng, vội vàng lùi lại, sau đó quay người chạy thêm một vòng nữa.
Dưới ánh nắng ban mai, khóe môi của anh dường như đang kéo ra một nụ cười.
...
Ơ khoan đã, Phàn Dã hình như vẫn chưa thông báo thời gian địa điểm cho tôi mà!
15.
Lần đầu tiên tôi vận động với cường độ cao như vậy, cả người mướt mát mồ hôi, tứ chi như bị nghiền nát.
Tôi đi thẳng về nhà để tắm rửa chuẩn bị cho ngày mới. Lúc tôi chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy tin nhắn từ Phàn Dã.
Ngoài thời gian và địa điểm, anh còn kèm thêm một câu.
"Phàn Chanh cũng sẽ đi."
Chút lo lắng cuối cùng được xua tan, tôi mỉm cười, nhanh chóng trả lời: "Được."
Tuy thân xác là của bốn năm trước, nhưng tâm hồn tôi đã trải qua bốn năm tối tăm không thấy ánh mặt trời, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Thái độ với tình yêu của tôi hiện tại vẫn còn chút e dè.
-*-
Kiếp trước, khoảng thời gian này tôi thường xuyên tham gia các buổi thử vai, việc viết bài luận cuối khóa cũng thường xuyên bị gián đoạn.
Bây giờ tôi phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Phải mất nửa tháng tôi mới miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng và lịch trình quay về trạng thái bình thường.
Nhưng giờ đây tôi không cần tới lui với nhiều đoàn làm phim như kiếp trước, vì thế tôi cũng nhàn nhã không ít.
Phàn Chanh nói với tôi cậu ấy không có dã tâm quá lớn, cũng không định dấn thân vào showbiz. Nếu được, cậu ấy muốn trở thành một blogger, thi thoảng nhận quảng cáo kiếm tiền tiêu vặt, thế là đủ.
Thế nên thời gian rảnh rỗi của Phàn Chanh cũng nhiều không kém. Cậu ấy nếu không có việc gì thì sẽ chạy đến quấn lấy tôi. Không phải hôm nay kéo tôi đi xem buổi tập của Phàn Dã thì cũng là hôm khác rủ tôi đi ăn với câu lạc bộ quyền anh.
Tôi và anh em họ cũng ngày càng thân thiết.
Hôm nay không có lịch học, nhưng tôi lại nhớ món cơm sườn ở căn tin số 2, vậy nên đã nhắn tin hỏi thăm cậu ấy.
"Hôm nay cậu có qua đây không?"
Bên kia không rep lại bằng meme "Lật thẻ của tớ sao?" như thường lệ, mà là một câu hỏi khá gãy gọn.
"Sao đấy?"
“Tớ đói, muốn ăn cơm sườn heo nấu tiêu đen ở căng tin số 2.”
Kèm theo đó là emoji chú mèo làm nũng.
Quen biết nhau đã lâu, thi thoảng khi nhắn tin với Phàn Chanh, tôi cũng sẽ giở trò nũng nịu vòi vĩnh.
Bên kia soạn tin nhắn rõ lâu, cuối cùng chỉ gửi qua cho tôi một từ: "Được".
Tôi hơi khó hiểu nhưng cũng chẳng để tâm. Sau khi nhận được câu trả lời, tôi ném điện thoại sang một bên, an tâm chờ shipper Phàn Chanh giao cơm đến.
Nhưng đợi hơn một tiếng vẫn chẳng thấy bóng dáng Phàn Chanh đâu chứ đừng nói đến cơm sườn heo.
Bụng tôi meo mốc, đói đến nỗi sôi sùng sục lên.
Tôi nhắm mắt, cảm thấy quả thực đã hết chịu nổi, vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại bị tôi ném sang bên cạnh, gõ cho Phàn Chanh một dòng tin nhắn: "Nếu cậu có việc thì không cần đến, tớ sẽ…"
Tin nhắn còn chưa gõ xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.
Người gì mà thiêng ghê, vừa nhắc đã đến.
Chiếc bụng đói meo như tiếp thêm cho tôi sức lực. Tôi vội vàng chạy ra, đang định hờn dỗi trách Phàn Chanh mấy câu thì bị bóng dáng trước mặt dọa cho sững người.
"Anh… Sao anh lại ở đây?" Tôi lắp bắp kinh ngạc.
Phàn Dã cười xán lạn, nâng túi bóng trong tay lên lắc lắc với tôi.
"Mang cơm sườn cho em."