Chương 3 - Người Đánh Cắp Vận Khí

Lục Hàng đã tiết lộ một bí mật lớn như vậy, chắc chắn là vì hắn thực sự yêu cô ta.

Không chần chừ thêm, cô ta lập tức đến nhà Lục Hàng, làm một loạt thủ tục, đem toàn bộ tài sản thế chấp.

Nhưng cho dù như vậy, hai người gom góp mãi cũng chỉ được bốn triệu tiền mặt.

Số tiền này lập tức được đưa vào sàn giao dịch, mở hợp đồng đòn bẩy gấp mười lần.

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, số tiền đã tăng lên hai mươi triệu.

Trong màn hình giám sát, hai người họ vui sướng nhảy cẫng lên, hét ầm ĩ.

Nhưng chỉ vài phút sau, Lục Hàng lau mặt, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói:

“Quá ít! Không đủ, vẫn chưa đủ!”

“Nếu bây giờ chúng ta nâng vốn lên năm mươi triệu, mở đòn bẩy ba mươi lần…”

“Nếu không có gì bất ngờ, trước khi mặt trời lặn, chúng ta có thể kiếm được bảy trăm triệu!”

“Bảy trăm triệu…” Trình Tiêu lẩm bẩm, “Thật sự có thể sao?”

8

Lục Hàng đã phát điên rồi.

“Chắc chắn được! Anh đã làm theo Lâm Hiểu Manh nhiều lần, chưa từng thất bại lần nào!”

“Tiêu Tiêu, em phải tin anh! Đó là bảy trăm triệu đó!”

Trình Tiêu mấp máy môi: “Nhưng… chúng ta đào đâu ra thêm ba mươi triệu nữa?”

Linh quang chợt lóe, mắt cô ta sáng lên: “Bút thần! Anh có bút thần mà! Vẽ tiền mặt có rủi ro, nhưng chúng ta có thể vẽ vàng mà.”

“Dù sao thì… nếu có quả báo, cũng là báo ứng lên người Lâm Hiểu Manh thôi.”

“Cùng lắm sau khi kiếm đủ tiền, chúng ta trích một ít cho Lâm Hiểu Manh chữa bệnh là được.”

Lục Hàng gật đầu lia lịa: “Đúng! Chúng ta cần thật nhiều vàng, càng nhiều càng tốt! Anh vẽ ngay đây!”

Ánh mắt tôi lạnh hẳn.

Chẳng trách hai kẻ này có thể cặp kè với nhau, đúng là cùng một loại người.

Bọn họ bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm giấy vẽ.

Đ/ọ.c fu,l.l tại p@age Gó_c Nh(ỏ) c.ủa Tuệ L,â.m!

Tôi đẩy nhẹ Lâm Hiểu Manh, lúc này đã hoàn toàn ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha.

“Chuẩn bị đi, nhiều vàng như vậy, lá bùa hộ thân sẽ không giữ nổi em nữa đâu.”

Bên kia, Lục Hàng đã bắt đầu điên cuồng vẽ từng thỏi vàng.

“Dù sao cũng đã vẽ rồi, vậy thì vẽ thật nhiều một lần luôn đi.”

Trình Tiêu hôn hắn một cái, nháy mắt nói: “Tốt nhất là Lâm Hiểu Manh không chịu nổi mà chết luôn, vậy thì chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”

“Em đúng là thông minh!”

Lục Hàng vui vẻ gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng trong nhà không còn nhiều giấy trắng nữa, em ra ngoài mua thêm đi, càng nhiều càng tốt!”

Trên màn hình giám sát, Trình Tiêu lập tức rời khỏi nhà.

Hai kẻ này đã phát cuồng vì vàng, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Lâm Hiểu Manh.

“Chị, em sợ quá!” Lâm Hiểu Manh mắt đỏ hoe.

Bị bạn trai và bạn thân phản bội là một chuyện, nhưng họ còn muốn mình chết lại là chuyện khác.

Em ấy cầm ly nước lên uống để trấn tĩnh, không ngờ ly nước lại đột nhiên nổ tung trong tay.

Tấm bùa hộ thân cuối cùng của Linh Tố Sư Thái cũng tự bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Lúc này, cây bút Ngũ Sắc đã bắt đầu hút lấy vận khí của em ấy, đòi hỏi cái giá phải trả.

Mắt em ấy vô hồn, co rúm người lại trên sô pha, không dám cử động.

Nhưng khi Lục Hàng càng vẽ nhiều vàng, cửa sổ bỗng dưng bật mở, một luồng gió lạnh thổi vào phòng.

Bên cạnh, chiếc đèn bàn kêu “tách tách”, phóng ra tia lửa điện.

Sô pha dưới người em ấy cũng bắt đầu “cọt kẹt” rung lắc, như thể ngay giây tiếp theo sẽ có tai họa giáng xuống.

Tôi siết chặt nắm đấm: “Đến lúc rồi, gửi tin nhắn đã chuẩn bị đi.”

9

Tin nhắn vừa được gửi đi, cả thế giới bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng.

Lâm Hiểu Manh nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Chị, vậy là em an toàn rồi đúng không?”

“Đúng, nhưng có người thì không được may mắn như vậy đâu.”

Lời vừa dứt, điện thoại của em ấy reo lên.

“Chào cô, có phải cô là Lâm Hiểu Manh không? Chúng tôi gọi từ cửa hàng tiện lợi May Mắn.”

“Bạn của cô vừa bị đâm trọng thương, trước khi bất tỉnh, cô ấy yêu cầu chúng tôi gọi cho cô…”

Là Trình Tiêu.

Cô ta vừa mua xong giấy vẽ, lúc bước ra khỏi cửa thì vô tình đụng phải một người.

Đ(ọc f-u,ll tại p@age G.óc Nhỏ, c,ủa T.uệ L,â.m#

Vì đang vội quay về, cô ta không những không xin lỗi mà còn mắng người kia một câu.

Không ngờ, kẻ cô ta va phải lại là một bệnh nhân tâm thần.

Người đó không nói một lời, lập tức rút dao đâm thẳng vào lưng cô ta.

Cô ta bị thương nặng đến mức bất tỉnh, nhưng trước khi ngất đi, lại yêu cầu gọi cho Lâm Hiểu Manh chứ không phải Lục Hàng.

Rõ ràng, cô ta sợ làm phiền người đàn ông của mình, kẻ đang bận rộn vẽ vàng.

Tham lam đến mức này, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Sau khi hỏi rõ Trình Tiêu được đưa đến bệnh viện nào, Lâm Hiểu Manh cúp máy ngay lập tức.

“Đáng đời!” Em ấy nhổ một bãi nước bọt.

Sau đó, lại hoảng hốt nói: “May mà em đã chia tay rồi, nếu không, người bị đâm chắc chắn là em!”

Đúng vậy, tin nhắn em ấy vừa gửi chính là tin nhắn chia tay.

Lục Hàng vẫn đang mải mê vẽ vàng, chưa kịp đọc tin nhắn.

Hắn cứ nghĩ rằng bản thân chỉ đang vay mượn vận khí của Lâm Hiểu Manh để tạo ra vàng, nên không chút kiêng dè.

Nhưng hắn không biết rằng, chỉ cần tin nhắn chia tay được gửi đi, vị trí ‘thê tài’ đã chuyển sang người hắn yêu thật sự – Trình Tiêu.

Không lâu sau, bệnh viện thông báo tình trạng của Trình Tiêu.

Cô ta bị tổn thương nghiêm trọng ở cột sống, liệt tứ chi, cả đời này chỉ có thể nằm trên giường bệnh.

Mãi đến khi dùng hết sạch giấy trong nhà, Lục Hàng mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Hắn hoảng hốt tìm điện thoại, mở tin nhắn ra mới thấy thông báo chia tay của Lâm Hiểu Manh.

Hắn vội vã gọi cho cô ấy, nhưng phát hiện mình đã bị chặn số.

Ngay sau đó, hắn lại nhận được tin báo Trình Tiêu bị thương nặng.

“Sao… sao có thể chứ? Không phải đáng lẽ Lâm Hiểu Manh mới là người gặp xui sao?!”

“Sao lại thành Tiêu Tiêu?! Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Hắn sững sờ, ngã ngồi xuống đống vàng dưới chân, khuôn mặt tái nhợt dần.

Tôi nhìn chằm chằm vào núi vàng chất đầy căn phòng, khẽ nhếch môi.

“Nhiều vàng thế này, chỉ một ‘thê tài’ là chưa đủ đâu.”

10

Thiên địa có quy luật cân bằng, dùng Ngũ Sắc Bút tất phải tổn hại lục thân.

Lục Hàng quá tham lam.

Hắn đã vẽ đầy từng tờ giấy trong nhà, mỗi tờ đều là một thỏi vàng một cân.

Khi tất cả số vàng này trở thành sự thật, thiên đạo cũng sẽ đòi lại cái giá tương xứng.

Trình Tiêu không phải vợ hợp pháp của hắn, hơn nữa cô ta đã bị thương nặng, không còn gì để bị lấy đi nữa.

Như vậy, người tiếp theo phải chịu tổn hại… chỉ có thể là chính hắn.

Tôi bảo Lâm Hiểu Manh đăng một bài viết nặc danh lên mạng, tố cáo tội ác của Lục Hàng.

Không cần chúng tôi ra tay, sự trừng phạt dành cho hắn sẽ đến đúng lúc.

Chẳng bao lâu sau, bài đăng “Bị bạn trai và bạn thân phản bội là cảm giác như thế nào?” nhanh chóng trở nên viral.

Những cư dân mạng với tài truy vết siêu hạng không mất nhiều thời gian để tìm ra danh tính thật của Lục Hàng và Trình Tiêu.

Trình Tiêu đã bị liệt, nên sự phẫn nộ của dân mạng dồn hết lên đầu Lục Hàng.

Hắn từng mua luận văn đại học, phản bội bạn cùng lớp khi thi nghiên cứu sinh, quấy rối người mẫu khỏa thân khi đi vẽ ngoại cảnh, thậm chí sau khi đi làm còn ăn chặn hoa hồng từ nhà cung cấp.

Tất cả đều bị bóc trần.

Danh tiếng hắn hoàn toàn sụp đổ.

Công ty hắn làm việc cũng ngay lập tức ra thông báo, đuổi việc hắn.

Không dám ra đường, hắn co mình trong nhà, không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng tai họa chưa dừng lại ở đó.

Vốn dĩ, đồng BT đang có dấu hiệu tăng trưởng mạnh, nhưng ngay khi hắn đầu tư toàn bộ tài sản vào đó, giá trị của nó đột ngột lao dốc không phanh.

Tất cả số tiền hắn bỏ vào, cháy tài khoản.

Ngay cả số tiền hắn kiếm được từ cổ phiếu trước đó cũng bốc hơi trong chớp mắt.

Chỉ trong vòng vài ngày, hắn hoàn toàn suy sụp.

“Không sao… không sao… mình vẫn còn vàng, vẫn còn rất nhiều vàng!”

Khi tôi tìm đến hắn, ánh mắt hắn trũng sâu, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn ôm chặt lấy những thỏi vàng dưới đất, không chịu buông tay.

Thấy tôi xuất hiện, hắn hoảng loạn hét lên:

“Là cô! Chính cô đã sai khiến Lâm Hiểu Manh lừa tôi, đúng không?!”

“Bây giờ cô muốn cướp vàng của tôi à?”

“CÚT ĐI! MẤY THỨ NÀY LÀ CỦA TÔI! CỦA TÔI!!”

Hắn đứng phắt dậy, vùng vẫy điên cuồng, muốn đuổi tôi đi.

Đọ.c fu.ll t@ại p^age G(óc Nh,ỏ) c*ủa T.uệ Lâ,m!

Nhưng hắn đã quên mất một điều—tòa nhà hắn đang ở đã cũ kỹ, không chịu nổi sức nặng quá lớn.

Mà hắn đã chất cả một kho vàng ngay trong phòng.

Tôi khẽ nheo mắt, thầm tính toán thời gian, rồi nhẹ giọng nói:

“Đến lúc rồi.”

“Hả?”