Chương 1 - Người Đánh Cắp Vận Khí

1

“Chị, chị xem bói giúp em một quẻ đi.”

Đang uống cà phê được một nửa, Lâm Hiểu Manh đột nhiên than thở với tôi: “Dạo này không biết sao nữa, toàn gặp xui xẻo.”

“Hôm kia vội vàng đi dự tiệc tất niên, kết quả gặp kẹt xe lớn giữa đường. Thảm hơn nữa, rõ ràng em nhớ mình đã đổ đầy xăng, vậy mà kim xăng lại đỏ lòm, chẳng những lỡ mất buổi tiệc mà còn phải gọi xe kéo.”

“Hôm qua tan làm về nhà thì thang máy đột nhiên hỏng, em khổ sở lắm mới leo lên đến tầng mười sáu, nhưng tới cửa mới phát hiện chìa khóa quên ở văn phòng, lại phải leo xuống lấy.”

“Rồi hôm nay, em cố tình đến sớm gọi cà phê, ai dè ứng dụng báo lỗi liên tục, mãi đến khi chị đến thì nó mới hoạt động lại…”

Cô ấy khuấy cà phê, mặt mũi đầy vẻ chán nản.

“Cả tuần nay, em không biết đã gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo!”

“Chị, chị nói xem có phải em đã chạm trúng thứ gì không?”

Nghe vậy, tôi cẩn thận quan sát tướng mạo của cô ấy, nhưng ngoài sắc mặt có chút mệt mỏi, thì không thấy có gì bất thường.

“Đừng vội, để chị xem quẻ giúp em.”

Lâm Hiểu Manh là em gái tôi nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Tôi đã xem qua mệnh lý của em ấy từ lâu.

Dù là trẻ mồ côi, nhưng có tổ tiên phù hộ, bản thân lại hay làm việc thiện tích đức, số mệnh vốn định sẵn là thuận buồm xuôi gió, phú quý cả đời.

Theo lý mà nói, em ấy không thể gặp xui liên tục như vậy được.

Tôi lấy ra mai rùa và đồng tiền cổ mang theo bên người, rồi bảo em ấy tùy ý đọc năm con số.

“Gió đi trên nước. Là hào năm quẻ Hoán.”

Tôi bỗng ngẩng đầu lên: “Hiểu Manh, em hãy nhớ kỹ xem, trước khi gặp xui, có xảy ra chuyện gì khác lạ không?”

Thấy sắc mặt tôi không ổn, em ấy há hốc miệng, đầy vẻ khó tin.

“Chị, chị đừng dọa em, chẳng lẽ em thực sự đã dính phải thứ gì bẩn thỉu?”

Tôi lắc đầu: “Quẻ Hoán tượng trưng cho phân tán, lưu động. Em không phải đụng trúng thứ gì, mà là bị người ta đánh cắp vận khí.”

“Đánh, đánh cắp vận khí?”

Lâm Hiểu Manh bụm miệng, một lúc sau mới nói: “Nhưng, nhưng em không thấy có chuyện gì kỳ lạ cả.”

“Vậy em bắt đầu gặp xui từ khi nào?”

Cô ấy sững người, rồi đáp: “Là sau khi đi du lịch Hải Thành về.”

2

Trước Tết, Lâm Hiểu Manh cùng bạn trai Lục Hàng đi du lịch Hải Thành.

Đi cùng còn có bạn thân Trình Tiêu.

Ba người họ tham gia một tour nhỏ, chơi hết dù lượn, lặn biển, câu cá…

Cô ấy mở album ảnh, cho tôi xem ảnh chụp chung của họ.

“Chỉ là du lịch bình thường thôi, ăn uống vui chơi suốt chuyến đi, chẳng có chuyện gì kỳ lạ cả…”

Tôi lật xem từng tấm ảnh, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

“Chị, có chuyện gì sao?”

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô ấy, tôi thật sự tức đến nghiến răng.

“Bạn trai em cặp với bạn thân em rồi, em không nhận ra à?”

Lâm Hiểu Manh đơ người: “Sao, sao có thể chứ?”

Cô ấy lắp bắp: “Họ, họ không thể nào… Trình Tiêu là bạn thân nhất của em.”

“Lục Hàng, Lục Hàng chị cũng từng gặp rồi mà, anh ta sao có thể chứ?”

Tôi không nói gì, chỉ tùy tiện phóng to một tấm ảnh.

Trong ảnh, Lục Hàng đứng giữa ôm eo Lâm Hiểu Manh, nhưng mũi chân lại hướng về phía Trình Tiêu.

Còn Trình Tiêu thì nghiêng đầu, cả người nghiêng sát vào giữa, khoảng cách giữa hai người gần như không có.

Lâm Hiểu Manh chẳng phát hiện ra điều gì, chỉ cười toe toét nhìn vào ống kính.

Cô ấy lướt sang một tấm khác, lần này hai người kia không đứng sát vào nhau, nhưng lại cách cô ấy mà nhìn nhau cười rạng rỡ.

Mà Lâm Hiểu Manh vẫn cứ cười ngây ngô nhìn vào ống kính…

Cô ấy mở từng tấm, từng tấm, cuối cùng ngã người lên ghế, lẩm bẩm: “Sao có thể chứ?”

“Sao lại không thể?”

Tôi kéo cô ấy đứng dậy: “Nếu chị đoán không sai, vận xui của em chắc chắn có liên quan đến bọn họ.”

Cô ấy đã hoàn toàn đờ đẫn, miệng nói “không tin”, nhưng vẫn dẫn tôi đến nhà Lục Hàng.

May mắn làm sao, vừa dừng xe lại, chúng tôi liền thấy giữa ban ngày ban mặt, Lục Hàng và Trình Tiêu đang lôi lôi kéo kéo.

Chỉ thấy Lục Hàng nói gì đó với Trình Tiêu, sau khi quan sát xung quanh, cô ta kéo anh ta vào một lùm cây rồi ngồi xổm xuống.

Bóng người lắc lư, nhìn sơ cũng biết cô ta đang cởi quần anh ta.

Lâm Hiểu Manh tức đến đỏ cả mắt.

“Đồ khốn nạn!”

Cô ấy lập tức muốn xuống xe đối chất với hai người kia.

Nhưng tôi đột nhiên kéo em ấy lại: “Khoan đã!”

Chỉ thấy Lục Hàng vừa hưởng thụ sự “phục vụ” của Trình Tiêu, vừa lấy ra giấy bút.

Sau vài nét phác thảo tùy ý, anh ta ném tờ giấy đi, mà trong tay lại xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi: “Hiểu Manh, em bình tĩnh lại. Kể cho chị nghe lại toàn bộ chuyến du lịch Hải Thành, thật chi tiết, không bỏ sót gì.”

3

Lâm Hiểu Manh chưa từng thấy tôi nghiêm túc như vậy.

Cô ấy lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, kể tỉ mỉ từng chuyện về chuyến đi.

“Em nói là lúc lặn biển, Trình Tiêu hình như nhặt được thứ gì đó trong rạn san hô?”

Tôi nghe xong, nắm bắt trọng điểm rồi hỏi: “Nhưng cô ta nói với em đó là rác?”

“Ừm, lúc đó em tưởng mình hoa mắt, còn hỏi cô ta hai lần.”

Bây giờ đã biết hai người đó cặp kè sau lưng mình, cô ấy không dễ bị lừa nữa.

“Cô ta chắc chắn lừa em, vì rõ ràng em thấy cô ta nhặt một viên ngọc trai rất to.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sang bên kia, hai người đó đã xong chuyện.

Trình Tiêu đang cười hớn hở đeo chiếc nhẫn vào tay.

Còn Lục Hàng thì trông đầy yêu chiều, cẩn thận cất cây bút trông có vẻ bình thường kia.

“Trước đó em từng nói, anh ta là dân mỹ thuật đúng không?”

Tôi hỏi một cách vô nghĩa.

“Ừ.”

Nghe câu trả lời của cô ấy, tay chân tôi lạnh toát.

Chẳng trách, chẳng trách anh ta có thể dùng cây bút đó một cách thành thạo như vậy.

Lâm Hiểu Manh đã bình tĩnh lại, vừa tức giận vừa phẫn nộ: “Chị, chị đã phát hiện ra điều gì? Là bọn họ đã đánh cắp vận khí của em sao?”

Tôi hít sâu một hơi, khởi động xe: “Đúng. Nhưng chuyện này không dễ giải quyết đâu. Đi, chị dẫn em đi tìm một cao nhân.”

“Chị còn không giải quyết được, thì ai có thể giúp em chứ?”

“Linh Tố Sư Thái.”

Lâm Hiểu Manh mở to mắt: “Đúng rồi, sao em lại quên mất bà ấy chứ!”

Linh Tố Sư Thái là cao nhân có tiếng trong giới đạo thuật, đặc biệt giỏi bói toán.

Vì danh tiếng quá lớn, người tìm đến cầu thần hỏi quẻ nhiều không kể xiết.

Nhưng người biết thiên cơ thường chịu tam bại ngũ khuyết (*), mấy năm gần đây, bà ấy đã ít khi lộ diện trước công chúng.

(*) Tam bại ngũ khuyết (三弊五缺): Quan niệm trong đạo thuật cổ xưa của Trung Quốc, ý chỉ người biết bói toán, thiên cơ thường gặp ba điều xấu và năm thiếu sót trong cuộc đời.

Tuy nhiên, nếu tôi muốn gặp thì lại đơn giản, vì tôi với bà ấy là bạn vong niên.

Xe chạy lòng vòng một hồi, dừng lại ở một khu phố sầm uất.

Nơi này là khu chung cư có giá nhà đất cao nhất toàn thành phố, hệ thống an ninh cũng thuộc hàng đỉnh cấp.

Lâm Hiểu Manh tròn mắt: “Sư Thái ở đây sao? Em cứ tưởng cao nhân như bà ấy phải sống trong núi sâu rừng thẳm chứ.”

“Quả nhiên là đại ẩn ẩn nơi phố thị.”

Tôi kéo em ấy đi: “Đừng nói nhiều, theo sát chị, nhanh lên.”

Em ấy vẫn chưa biết bản thân đã đụng phải thứ gì.

Nhưng dù tôi đã sớm đề phòng, trước khi gặp Linh Tố Sư Thái, Lâm Hiểu Manh vẫn bị một con chó hoang không biết từ đâu lao tới rượt, té ngã gãy gót giày cao gót.

Trước khi vào tòa nhà, còn suýt bị rơi trúng bởi đồ vật từ trên cao rơi xuống.

May mà tôi nhanh tay kéo em ấy qua một bên, nếu không chưa kịp gặp Sư Thái thì đã phải gọi 120 (*).

(*) 120: Số điện thoại cấp cứu ở Trung Quốc.

“Trời ơi, sao mà xui xẻo thế này!”

Em ấy khốn đốn theo sau tôi, mặt mũi méo xệch.

4

“Nếu không hóa giải sớm, em sẽ còn xui hơn nữa.”

Nghe xong câu chuyện của Lâm Hiểu Manh, Linh Tố Sư Thái nhìn tôi một cái, chậm rãi tháo kính lão xuống.

“Em đã nghe qua câu chuyện về Ngũ Sắc Bút chưa?”

“Ngũ Sắc Bút?” Lâm Hiểu Manh mở to mắt. “Đó là gì?”

Đ(ọc fu_ll tạ!i p#age Góc, Nhỏ@ c.ủa T.uệ~ L,â*m

Tôi lên tiếng: “Đó là một truyền thuyết. Trong Thái Bình Quảng Ký (*), có ghi chép về một món pháp bảo gọi là Ngũ Sắc Bút, có thể vẽ giả hóa thật.”

(*) Thái Bình Quảng Ký (太平广记): Một bộ sưu tập truyện truyền kỳ thời nhà Tống, ghi chép nhiều câu chuyện thần thoại, truyền thuyết, kỳ bí.

“Vẽ giả hóa thật? Không phải giống thần bút sao?”

Tôi cúi đầu.

Đúng vậy, vàng bạc, mỹ nhân, xe sang, vẽ ra liền thành thật.

Một cây bút thần kỳ như vậy, chẳng phải chính là ‘thần bút’ sao?

“Không, nó không phải thần bút, mà là ma bút!”

Linh Tố Sư Thái thở dài: “Trên đời làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống?”

“Muốn biến thứ được vẽ thành thật, nhất định phải trả giá tương xứng.”

“Trả giá gì?” Lâm Hiểu Manh hỏi.

“Ma bút thành thật, tất tổn lục thân.”

Lục thân chính là cha mẹ, anh chị em, con cái, vợ chồng, tài sản, quan vị và chính bản thân.”

Em ấy sững sờ: “Nhưng, nhưng em với Lục Hàng chỉ là người yêu, tại sao lại tổn hại đến em?”

Đ_ọc fu.l,l t@ại pa^ge G(óc N*hỏ, c.ủa T^uệ! L,âm~

Tôi không khách sáo trừng mắt: “Bởi vì em ngốc. Nếu chị không nhắc nhở, có phải em đã chuẩn bị kết hôn với anh ta rồi không?”

“Hắn không có anh chị em, cha mẹ cũng mất sớm. Trong quẻ, em đã chiếm vị trí ‘thê tài’ (*), nên hắn mới có thể dễ dàng chuyển cái giá đó lên người em.”

(*) Thê tài (妻财): Trong thuật số mệnh lý, chỉ vợ hoặc tài sản, phụ thuộc vào bối cảnh cụ thể.

“Lần đầu tiên hắn sử dụng Ngũ Sắc Bút có lẽ chính là khi lặn biển ở Hải Thành, nhưng viên ngọc trai hắn vẽ ra không có giá trị quá lớn, nên em chỉ gặp xui xẻo nhỏ.”