Chương 7 - Người Đàn Ông Trong Màn Đêm
“À đúng rồi, quên nói cho anh biết.”
“Đứa bé trong bụng tôi, tôi đi phá ngay ngày hôm sau anh phá sản.”
“Tôi, Ôn Nguyệt Nguyệt, có chết cũng không sinh con cho một thằng phế vật! Anh à, số anh là tuyệt tự đấy!”
Nói xong, cô ta ôm tay người đàn ông mới, cười duyên chui vào xe thể thao.
Phó Tu Hàn ngây dại quỳ tại chỗ.
Hắn nhớ đến tôi, nhớ đến đứa bé chỉ sống được ba phút.
Cuối cùng hắn không chịu nổi, gào lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó điên cuồng dùng đầu đập vào tường, đến khi máu thịt be bét, ngất lịm.
Lục Thần đem toàn bộ video đó cho tôi xem.
Tôi bình tĩnh xem hết, trên mặt không có chút cảm xúc.
“Hắn điên rồi à?”
Lục Thần khẽ lắc đầu.
“Chưa, chỉ là tinh thần chịu kích thích quá lớn.”
“Nhưng, chắc cũng không còn xa.”
Tôi gật đầu, xóa video.
“Chưa đủ. Như vậy còn xa mới đủ. Tiếp tục đi. Khi nào tôi thấy đủ, thì dừng.”
Thời gian là liều thuốc tốt nhất nhưng cũng là thứ giày vò con người nhất.
Trong sự đồng hành của bố mẹ và Lục Thần, tôi mất tròn một năm mới miễn cưỡng hồi phục.
Tôi trở lại tập đoàn Thẩm thị.
Ban đầu, mấy vị chú bác trong hội đồng quản trị – những người nhìn tôi lớn lên – đều vừa cảm thông vừa nghi ngờ.
Họ lo tôi chỉ là nhất thời bốc đồng.
Càng sợ những tổn thương trong quá khứ sẽ khiến tôi không đủ tỉnh táo đưa ra quyết định.
Trong một cuộc họp về việc có nên thu mua một công ty công nghệ mới nổi, tất cả mọi người đều phản đối, cho rằng rủi ro quá cao, chu kỳ thu hồi vốn quá dài.
“Dự án này tôi theo dõi ba tháng rồi.”
Tôi đứng ở vị trí chủ tọa của phòng họp, giọng không lớn nhưng vang rõ từng chữ.
“Rào cản kỹ thuật của họ, trong ba đến năm năm tới không ai có thể vượt qua.”
“Người sáng lập của họ là một thiên tài kỹ thuật nhưng thiếu tiền, thiếu nguồn lực, thiếu kinh nghiệm quản lý. Và những thứ đó, Thẩm thị chúng ta có thừa.”
Một vị họ Vương lắc đầu nói.
“Chi Ý, con lý tưởng quá. Thương trường không phải đánh bạc, khoản đầu tư lớn như vậy, một khi thất bại sẽ kéo sập dòng tiền của cả tập đoàn.”
“Chủ tịch Vương,”
Tôi nhìn thẳng ông, ánh mắt sắc bén.
“Rủi ro và lợi nhuận luôn tỷ lệ thuận. Giang sơn đời bố gây dựng được không phải nhờ ngồi yên giữ gìn, mà nhờ dám mở lối đi mới.”
“Tôi đã chuẩn bị ba phương án dự phòng rủi ro, kết quả tệ nhất cũng chỉ mất nửa năm lợi nhuận.”
“Nhưng một khi thành công, chúng ta sẽ nắm được quyền thống trị thị trường trong mười năm tới.”
Tôi ngồi xuống ghế chủ vị, đảo mắt nhìn toàn bộ hội đồng.
“Các chú bác muốn ôm lấy công lao quá khứ mà chờ thời đại đào thải, hay muốn cùng tôi đánh cược một tương lai huy hoàng hơn?”
Cả phòng họp im phăng phắc.
Cuối cùng, bố tôi là người đầu tiên vỗ tay.
“Tôi đồng ý với phương án của Chi Ý. Tôi tin con gái tôi.”
Thực tế chứng minh, tôi đã đúng.
Sau khi được Thẩm thị rót vốn và hỗ trợ nguồn lực, công ty kia bùng nổ tiềm năng, nửa năm sau đã tung ra một sản phẩm gây chấn động thị trường.
Giá cổ phiếu của Thẩm thị tăng gấp ba.
Cái tên Thẩm Chi Ý, từ đó thật sự đứng vững trong thương giới.
Cuộc sống của tôi ngày càng tốt đẹp, còn Phó Tu Hàn thì trong sự tra tấn vô tận, hoàn toàn rơi vào vực sâu điên loạn.
Lần cuối tôi gặp hắn là ở một bệnh viện tâm thần hạng ba.
Lục Thần nói với tôi, cha hắn đã chết trong tù, hắn trở thành kẻ cô độc đúng nghĩa.
Tôi quyết định đi gặp không phải vì thương hại.
Mà là để kết thúc câu chuyện của tôi và đứa bé.
Hắn bị trói trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân dơ bẩn, mắt đờ đẫn, nước dãi chảy không ngừng, miệng lẩm bẩm:
“Bé con… bé con của bố… đừng đi… đừng đi…”
Thấy tôi, đôi mắt vẩn đục của hắn lóe lên một tia ánh sáng, như thể nhận ra tôi.
“Chi Ý phải không? Chi Ý…”
Hắn giãy giụa, sợi xích phát ra tiếng loảng xoảng.
“Anh lạnh lắm, anh hối hận rồi.”
“Em đưa anh đi được không? Anh làm trâu làm ngựa cho em cũng được…”
Tôi nhìn hắn bình thản như nhìn một người xa lạ.
“Phó Tu Hàn, hôm nay tôi đến là muốn nói cho anh biết, tôi sống rất tốt.”
“Không có anh, tốt hơn gấp một nghìn, một vạn lần so với khi ở bên anh.”
Giọng tôi nhẹ nhưng như giáng thẳng vào dây thần kinh mong manh của hắn.
“Anh từng phá hủy tất cả của tôi, còn bây giờ, ngay tại nơi anh ngã xuống, tôi xây dựng lại vương quốc của mình.”
“Anh hãy mở mắt ra mà nhìn, tỉnh táo mà nhìn, xem tôi từng bước từng bước đi lên nơi mà cả đời này anh cũng không với tới.”
“Đó chính là sự trừng phạt cuối cùng tôi dành cho anh – để anh sống trong hối hận và tuyệt vọng suốt quãng đời còn lại.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng gào thét như dã thú của hắn, điên loạn và tuyệt vọng.
Hắn điên rồi, điên thật rồi.
Cả đời này sẽ bị nhốt trong cơn ác mộng do chính hắn tạo ra.
Còn về Ôn Nguyệt Nguyệt, kết cục của cô ta thậm chí còn mỉa mai hơn.
Gã thương nhân giàu có mới của cô ta nhanh chóng chán ngấy, đá cô ta ra ngoài.