Chương 2 - Người Đàn Ông Quen Thuộc Tại Starbucks
2
Trình Thanh hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Người đàn ông vừa mở miệng, tôi lập tức lao tới bịt miệng anh ta lại, sợ anh ta lỡ lời kể lại chuyện xấu hổ hôm qua.
Hiện trường im phăng phắc.
Chờ đến khi tôi nhận ra mình đang làm gì, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Lòng bàn tay tôi cảm nhận rõ rệt sự mềm mại và ấm áp.
Tôi cố gắng vận dụng hết công lực não bộ để tìm cách phá tan sự ngượng ngùng này, thì người đàn ông kia cất giọng: “Em định bịt miệng tôi đến bao giờ?”
Tôi lập tức buông tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Lúc nãy có con muỗi đậu trên môi anh, em phản xạ tự nhiên thôi… Anh không trách em chứ?”
Người đàn ông hơi nhướng mày, giọng trầm khàn: “Không trách em.”
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức đánh trống lảng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trình Thanh đứng đó, trợn mắt há hốc mồm.
Một lát sau, cô ấy kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ chuyện gì vừa xảy ra. Tôi vội kể lại, nhờ cô giúp tôi giải thích.
Trình Thanh bước tới, nói mấy câu với Chú nhỏ của cô —— Trình Tất Phương.
Người đàn ông ấy đưa mắt nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Vậy là đồng ý giữ kín bí mật giúp tôi rồi?
Tôi nhẹ nhõm cả người.
Mười phút sau.
“Ba mẹ, con đưa Tô Âm về rồi… Ơ, Chú nhỏ cũng ở đây à?” – giọng nam đầy bất ngờ và vui mừng vang lên.
Tôi quay đầu lại, thấy từ cửa bước vào là một cặp nam nữ. Người nam cao ráo, đẹp trai,
khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt to tròn mang theo chút ngây ngô đáng yêu.
Người nữ thì mặc váy trắng, tóc đen xõa vai, thoạt nhìn như một nữ sinh văn nghệ yếu đuối, gương mặt thanh tú dịu dàng.
“Người kia là anh trai tớ.” – Trình Thanh chỉ về phía chàng trai đang bắt chuyện thân thiết
với người đàn ông cao lớn, rồi ra hiệu bằng ánh mắt về phía cô gái mặc váy trắng – “Tô Âm đó.”
“Cô ta xinh thật.” – tôi nói thật lòng.
Trình Thanh lập tức: “Mặt cô ta không đẹp bằng cậu, dáng thì càng không bằng! Đừng có tự hạ thấp mình! Lên đi!”
Tôi: “Làm gì có…”
Tô Âm dường như cũng để ý tới tôi, cô ta lịch sự gật đầu chào.
“Thấy chưa, giả vờ hay không?” – Trình Thanh khinh khỉnh.
Tôi liền hất nhẹ mái tóc xoăn bồng bềnh, nở một nụ cười quyến rũ với Tô Âm.
Trong mắt cô ta lập tức hiện lên sự cảnh giác và chán ghét.
Ánh mắt ghen tị kiểu này tôi nhìn quen lắm rồi, chỉ cần liếc là nhận ra ngay.
Ừm, xem ra Tô Âm đúng là không phải người hiền lành gì.
“Anh à, đây là bạn thân của em – Triệu Khả Khả.” – Trình Thanh giới thiệu tôi với Trình Dục.
Trình Dục vừa nói chuyện xong với Chú nhỏ Trình Tất Phương, quay đầu nhìn tôi, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc xen chút say mê: “Chào em.”
“Chào anh.” – tôi mỉm cười đáp lại.
Tô Âm khẽ dịch người chen vào giữa tôi và Trình Dục, khoác lấy tay anh ấy một cách kín đáo.
Trình Dục không nhận ra hành động nhỏ này, nhưng tôi thì nhìn thấy hết.
Tôi có làm gì đâu, có cần phòng bị đến thế không?
Cả nhà ngồi trên sofa trò chuyện. Nhờ bạn thân, tôi được biết Chú nhỏ của cô ấy – Trình
Tất Phương – là người rất tài giỏi. Năm xưa một mình ra ngoài lập nghiệp, đến tận Miến
Điện chơi đá quý, mà còn thắng lớn. Sau đó sáng lập thương hiệu trang sức, liên tiếp mở công ty, giờ tài sản lên tới hàng trăm triệu.
Tô Âm nghe xong thì hai mắt sáng rực, liên tục tìm cách bắt chuyện với Trình Tất Phương. Trong mắt tôi, mưu đồ quá rõ ràng.
Ăn trong bát, lại ngó trong nồi à?
Trình Tất Phương hờ hững không đáp, cô ta cũng khôn khéo mà dừng lại đúng lúc.
Còn Trình Dục thì vẫn chẳng hay biết gì.
Đến giờ ăn, Trình Tất Phương đột nhiên nhìn tôi một cái, không hiểu sao tôi lập tức hiểu ý —— anh ấy muốn tôi ngồi cạnh.
Tôi vừa định kéo ghế ngồi xuống, thì một bóng người đã nhanh hơn một bước, chiếm luôn chỗ tôi, rồi còn gọi Trình Dục qua ngồi bên cạnh.
Là Tô Âm.
Cô ta ra tay cực nhanh, lại vô cùng tao nhã, không hề để lộ dấu vết gì là “giành chỗ”.
Bên còn lại của Trình Tất Phương là ba mẹ nhà họ Trình, tôi đành ngậm ngùi ngồi xuống cạnh Trình Thanh, âm thầm ăn cơm.
Trình Dục quay sang nói chuyện trước: “Cô Triệu đừng ngại nhé.”
Tôi nói không sao, anh ấy lại tiếp thêm mấy câu khách sáo.
Ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh dặm lại son môi.
Chưa được bao lâu, Tô Âm cũng bước vào, sắc mặt lạnh băng: “Cô cũng dám dụ dỗ bạn trai tôi à?”
Tôi sững người. Tôi đã làm gì đâu? Sao lại thành “dụ dỗ bạn trai người khác”?
“Lúc ăn cơm, cô cứ liếc mắt đưa tình, tôi đâu có mù.”
Tôi cạn lời — là Trình Dục bắt chuyện trước mà?
“Loại con gái như cô, tôi gặp nhiều rồi. Lúc đầu làm thân với tiểu thư nhà giàu, sau đó tiếp
cận người nhà và bạn bè của họ…” – Tô Âm cười khẩy – “Trình Dục là người tôi chọn, tốt nhất cô nên biết điều một chút, tránh xa anh ấy ra.”
Tôi lập tức phản bác: “Ai chọn Trình Dục chứ? Tôi để mắt là để mắt tới Trình Tất Phương.”
Vừa dứt lời, tôi mở cửa bước ra —— và lập tức đối mặt với Trình Tất Phương đang đứng
ngay ngoài cửa, anh ta nhìn tôi, ánh mắt nửa cười nửa không: “Thì ra là em để mắt đến tôi?”
Tôi: “……”
Nhà họ Trình mua được biệt thự, sao lại không thiết kế nhà vệ sinh tách nam nữ cơ chứ!
3
Đúng lúc tôi đang xấu hổ, thì Tô Âm từ trong bước ra, mắt đỏ hoe như thể bị ai bắt nạt thảm thương lắm.
Tôi cạn lời.
Trình Tất Phương quả nhiên lên tiếng: “Cô Tô, có chuyện gì vậy?”
Tô Âm khẽ hít mũi, giọng nhẹ nhàng đáng thương: “Không có gì đâu anh Trình, chỉ là chuyện nhỏ giữa con gái với nhau. Tôi tin cô Triệu sau này sẽ không mắc lỗi tương tự nữa.”
Một câu nói trực tiếp đổ hết tội lên đầu tôi. Heh.