Chương 9 - Người Đàn Ông Quên Mình

Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn cô, vừa mở mắt đã thấy tin nhắn của Tô Hiểu Hiểu.

Cô ấy nói bị ép buộc nên mới cưới, nhưng trong lòng vẫn chỉ có tôi.

Ngọn lửa hy vọng từng bị dập tắt trong tôi lại bùng cháy.

Tang Tang lúc ấy vẫn đang rúc vào tôi nũng nịu.

Tôi biết, con tơ liễu này chỉ có tôi trong mắt, sẽ không rời bỏ tôi.

Vì thế tôi thản nhiên đề nghị không kết hôn.

Cô ấy thoáng chốc trầm lặng, nhưng rồi lại ngoan ngoãn gật đầu.

Sau này, khi Tô Hiểu Hiểu ly hôn trở về nước, đúng lúc đó là ngày kỷ niệm một năm của tôi và Tang Tang, mà tôi lại quên mất.

Bình thường trước khi đến nhà, Tang Tang luôn nhắn trước.

Hôm đó vì chuẩn bị bất ngờ nên cô không nhắn, và thế là đụng ngay cảnh tôi và Tô Hiểu Hiểu về cùng nhau.

Tôi chưa từng thấy Tang Tang như vậy, ánh mắt cô nhìn tôi đầy nghi ngờ, tức giận, và… chán ghét.

Chán ghét?

Tang Tang làm sao có thể chán ghét tôi?

Cô ấy chỉ có thể yêu tôi!

Chớp nhoáng, tôi nhớ đến chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo.

Người bị thôi miên càng yêu sâu người thôi miên, hiệu quả càng mạnh, vì vậy mỗi lần tôi thôi miên Tang Tang đều cực kỳ thành công.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Tang Tang yêu tôi.

Vì vậy, tôi càng ngày càng lấn tới, tôi thôi miên cô, bỏ rơi cô, lừa dối cô… bao nhiêu lần tôi cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Cho đến lần thôi miên cuối cùng, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cô ấy lại dám kết hôn với Cố Bình Sinh, còn gọi hắn là chồng!

Cố Bình Sinh, cái thằng phế vật ấy vốn là con chó tôi sắp xếp đi theo chăm sóc Tang Tang, vậy mà nó dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi!

Cùng lúc đó, tôi bị lên cơn hen suyễn, như một phản kháng bản năng của cơ thể, cuối cùng tôi và Tô Hiểu Hiểu không thể đăng ký kết hôn.

Nhưng từ hôm đó, tôi ở cạnh Tô Hiểu Hiểu mà lòng luôn rối bời.

Tôi cứ nghĩ về Tang Tang:

Cô còn nghén nặng không?

Có nghỉ ngơi đầy đủ không?

Đêm đến có ôm Cố Bình Sinh ngủ không?

Càng nghĩ, tôi càng trằn trọc mất ngủ, chỉ muốn xông đến nhà Tang Tang giết chết Cố Bình Sinh.

Nhưng Tô Hiểu Hiểu thì sao?

Cô ấy chẳng còn sống được bao lâu, ánh mặt trời của tôi nói cô chỉ muốn ở bên tôi, tôi không thể bỏ rơi cô ấy.

Tôi tự an ủi mình:

Chỉ cần thôi miên kết thúc, Tang Tang chắc chắn sẽ quay lại với tôi.

Cho đến khi kết quả xét nghiệm mà tôi lén làm cho Tô Hiểu Hiểu trả về, cô ta hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là đang lừa tôi.

So với tức giận, tôi lại thấy… mừng rỡ.

Cuối cùng tôi có thể đi tìm Tang Tang rồi!

Nhưng vì sao, Tang Tang lại sợ tôi đến thế?

Vì sao, cô ấy không nhớ tôi nữa?

Từ đó về sau, tất cả mọi chuyện như quân cờ domino đổ sụp, từng tấm từng tấm đè lên tôi.

Tôi đứng ở cuối cùng, bị nghiền nát không còn một mảnh.

Tang Tang đã hoàn toàn rời xa tôi.

Ngay cả đứa bé… cũng không phải con tôi.

Hai đòn trí mạng ấy gần như hủy diệt tôi.

Cành tơ liễu của tôi dường như càng ngày càng vươn cao mạnh mẽ, càng kiên cường.

Cô ở bên Cố Bình Sinh, thảnh thơi tự tại tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ rụt rè, mong manh bên tôi.

Tại sao?

Chẳng phải cô nên không thể rời xa tôi sao?

Tôi mang trên mình vinh quang, danh tiếng, sao cô lại chọn yêu Cố Bình Sinh, không phải tôi?

Tôi không hiểu.

Tôi tìm lại chiếc đồng hồ quả quýt từng vứt đi.

Tôi muốn quay lại quá khứ, về thời gian được ở cạnh Tang Tang.

Tang Tang sẽ ôm tôi…

Sẽ dạy tôi làm sao để yêu cô ấy.

(Toàn văn hoàn.)