Chương 8 - Người Đàn Ông Nhà Bên Không Phải Của Tôi

Mạnh Giai Dĩnh lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Không… Mẹ anh bảo em cố gắng có thai càng sớm càng tốt.”

“Con mẹ nó, em đến gặp mẹ anh?”

Trần Minh Hành tức giận giơ tay lên, định tát nhưng dừng lại ngay trước khi chạm vào mặt cô ta.

Ngồi trước màn hình, tôi bật cười chua chát.

Trong mắt mẹ chồng tôi, ai có thể sinh được con trai, người đó mới xứng làm con dâu.

Nhưng Mạnh Giai Dĩnh chắc gì đã sinh con trai?

Tôi gọi ngay cho một thám tử tư vừa tìm thấy qua mạng.

“Xin chào, có phải là thám tử Giản Dục không? Phiền anh điều tra giúp tôi về một người tên Mạnh Giai Dĩnh.”

“Tốt nhất là tìm ra bạn bè, người quen của cô ta, đặc biệt là những người từng có xích mích với cô ấy.”

“Tiền không thành vấn đề.”

Vài ngày nữa là sinh nhật Mạnh Giai Dĩnh.

Tôi đang định tặng cho cô ta và Trần Minh Hành một món quà bất ngờ.

11

Đúng như dự đoán, đến sinh nhật Mạnh Giai Dĩnh, cô ta lại đăng bài lên trang cá nhân.

Vị trí được định vị là một khách sạn, thậm chí còn vô tình để lộ cả số phòng trong ảnh.

Chiếc giường nước phản chiếu trong ô cửa sổ khiến tôi suýt bật cười.

Tôi dẫn theo vài người bạn học cũ, xách theo “quà tặng” rồi đến gõ cửa phòng họ.

Trần Minh Hành ra mở cửa.

Anh không mặc áo, lộ rõ cơ bụng săn chắc. Thấy một nhóm người đứng trước mặt, anh sững người rõ rệt.

“Anh là ai? Chẳng phải Mạnh Giai Dĩnh mời tụi tôi tới mừng sinh nhật sao?”“Ối chà, hình như vừa đâm trúng chuyện gì thú vị rồi đây.”

“Đi thôi, vào xem có gì hot!”

Ai đó đẩy anh ra rồi đi vào trong, tôi cũng theo họ bước vào phòng.

Đồ đạc của Mạnh Giai Dĩnh vứt tứ tung trên sàn.

Thấy nhiều người tràn vào, cô ta hoảng hốt trùm chăn, hét lên: “Ai vậy! Các người bị điên à?!”

Tôi vẫn giơ điện thoại quay lại, dùng máy che đi khuôn mặt mình.

“Lũ khốn các người là ai? Biến ra ngoài ngay cho tôi!” Trần Minh Hành gào lên giận dữ.

Ai đó trong nhóm thản nhiên nói: “Ơ kìa Mạnh Giai Dĩnh, cướp bạn trai người ta chưa đủ, giờ còn bán thân nữa hả?”

“Ăn nói linh tinh! Anh ấy là bạn trai tôi!”

Mạnh Giai Dĩnh ló đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn người vừa nói.

Người đó chính là Lưu Lệ, kẻ thù cũ mà Giản Dục đã giúp tôi tìm ra.

Hồi đại học, Mạnh Giai Dĩnh từng dùng chiêu trò cướp người yêu của Lưu Lệ, khiến họ cạch mặt từ đó.

“Chú kia, chú thật sự là bạn trai cô ta à?” Lưu Lệ quay sang chất vấn Trần Minh Hành.

Anh nhăn mặt, đưa tay day trán, bực bội trả lời: “Phải, cô ấy là bạn gái tôi.”

Tôi liền hạ điện thoại xuống, đưa cho Lưu Lệ.

Cô ấy lập tức hiểu ý, tiếp tục quay video thay tôi.

Tôi bước ra từ phía sau nhóm người, tay vẫn cầm hộp quà sinh nhật dành cho Mạnh Giai Dĩnh.

“Anh nói… Mạnh Giai Dĩnh là bạn gái anh?”

Thấy tôi, Trần Minh Hành hoảng hốt, cuống cuồng giải thích: “Không phải đâu! Vợ ơi, nghe anh nói đã!”

Đám đông bắt đầu ồ lên, có người nhanh tay rút điện thoại ra quay clip.

“Giải thích gì nữa? Anh để tiểu tam sống ngay dưới nhà, giờ còn lén lút hú hí trong khách sạn. Anh còn gì để nói?”

Tôi lạnh lùng để lại một câu, rồi ném mạnh hộp quà vào người anh, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng.

Trần Minh Hành định đuổi theo, còn Mạnh Giai Dĩnh thì khóc lóc gọi anh đuổi đám người kia ra ngoài.

Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét: “Cút đi!”

Tôi tắt điện thoại, không quay về nhà.

Đoạn video bị tung lên mạng, lập tức nhận về hàng loạt lời chỉ trích nhắm vào Mạnh Giai Dĩnh và Trần Minh Hành.

Mạnh Giai Dĩnh nổi điên gọi điện cho tôi:

“Trần Tống Thiên, thì ra từ đầu đến cuối mày đang chơi tao đúng không?! Tao nói cho mày biết, tao có thai rồi đấy! Mày chờ bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi cửa đi!”

Tôi thản nhiên nói: “Được thôi, chúc em mẹ tròn con vuông.”

“Chị đừng mơ động đến con tôi! Nếu nó xảy ra chuyện gì, A Hành và mẹ anh ấy sẽ không tha cho chị đâu!”

Tôi lập tức cúp máy.

Cứ để cô ta cầu nguyện đi, mong rằng trong bụng mình thật sự là con trai.

Chỉ có điều… trừ khi đứa bé không phải là con của Trần Minh Hành, nếu không — chắc chắn sẽ là con gái.

Cổ phiếu công ty Trần Minh Hành liên tục lao dốc, nhưng anh ta không hề xuất hiện trong bất kỳ cuộc họp nào.

Anh chỉ không ngừng gọi điện cho tôi, mỗi ngày điện thoại tôi có hơn cả trăm cuộc gọi nhỡ từ anh.

Không nghe máy, anh chuyển sang nhắn tin WeChat.

Phát hiện tôi đã chặn anh, anh liền nhờ bạn chung lập nhóm ba người, sau đó người kia lặng lẽ rời nhóm, để lại hai chúng tôi.

Mỗi ngày, anh ta đều cầu xin tôi, van nài tôi quay về, xin tôi tha thứ.

Tôi bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho anh ta.

Luật sư sau đó gọi lại, giọng đầy bất lực: “Trần Minh Hành phát điên rồi, anh ta đến thẳng văn phòng tôi, xé vụn bản thỏa thuận ly hôn, rồi ném vào mặt tôi.”

“Về phần chứng cứ mà cô cung cấp… nói thật, muốn thắng kiện thì như vậy vẫn chưa đủ.”

“Nếu có thể khiến anh ta tự nguyện ký đơn là tốt nhất. Bằng không, sẽ cần thêm bằng chứng bằng văn bản.”

“Hiện tại theo pháp luật, muốn anh ta ra đi tay trắng là chuyện gần như không thể. Cô nên chuẩn bị tâm lý sớm.”Tôi hiểu.

Cho dù có đủ bằng chứng chứng minh Trần Minh Hành ngoại tình, cũng chưa chắc tôi có thể chia được nhiều tài sản chung.

Cách duy nhất là khiến anh ta tự nguyện từ bỏ phần lớn tài sản.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)