Chương 2 - Người Đàn Ông Mặc Vest Và Ký Ức Đã Mất

Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ màng tỉnh lại, thấy Tạ Vận vẫn chưa ngủ, tay cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.

Từ trên xe anh đã bắt đầu lướt điện thoại, đến giờ vẫn đang xem.

Tôi hơi khó chịu, lặng lẽ lại gần nhìn màn hình.

Chỉ thấy trong thanh tìm kiếm toàn là:

【Làm sao để sống chung với ma?】

【Làm sao để giữ người thân đã mất ở bên mình mãi mãi?】

【Nếu nhốt ma lại, họ còn rời đi không?】

“Anh muốn nhốt em lại sao?”

Giọng nói đột ngột khiến anh giật mình, điện thoại “bộp” rơi trúng mặt, anh đau đến rên khẽ một tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải anh có ý đó.”

Tôi dở khóc dở cười, chẳng trách từ lúc tôi xuất hiện, anh chẳng dám hỏi tôi một câu.

Thì ra là tưởng tôi là ma thật.

Tôi cầm tay Tạ Vận đặt lên ngực mình: “Anh cảm nhận được gì không?”

Tạ Vận sững người, vô thức bóp hai cái, ngập ngừng nói: “To?”

Tôi: …?

“Nhịp tim! Em muốn anh cảm nhận nhịp tim!”

Lúc này Tạ Vận mới hiểu ý tôi.

Anh lập tức ngồi dậy, nghiêm túc áp tay lên ngực tôi lần nữa.

“Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng em thật sự đã sống lại rồi.”

Sau đó… người đàn ông lớn tuổi ấy đỏ cả vành mắt.

“Vậy… sau này em sẽ không rời đi nữa đúng không?”

Tuy tôi cảm thấy mình chắc chắn sẽ là quán quân, nhưng vì đang phát sóng trực tiếp, lại có hàng loạt ma đang xem, tôi cũng không thể nói chắc chắn.

Vì vậy tôi hất cằm kiêu ngạo: “Xem anh biểu hiện thế nào đã.”

4

Tôi cũng không ngờ, ngày hôm sau lại bị đạn mưa bình luận “gọi” dậy.

Vừa mở mắt ra đã thấy đạn mưa nhấp nháy khắp màn hình.

【Chương trình có nhầm không vậy, sao độ thân mật của Sang Việt lại là 0 thế? Tối qua chẳng phải hai người họ đã do rồi sao?】

【Phì, mấy khách mời còn chưa tìm được người yêu kiếp trước cũng đạt ít nhất 10 điểm, Sang Việt sao giờ vẫn là con số 0 vậy trời.】

【Chắc là hệ thống bị delay rồi, lần đầu chương trình công khai độ thân mật mà, có lẽ chỉ là chưa cập nhật kịp.】

Độ thân mật là 0?

Ý gì vậy trời?

Tôi mơ mơ màng màng đăng nhập vào hệ thống quản lý hậu trường.

Xem bảng xếp hạng độ thân mật vừa được chương trình công bố.

Quả nhiên, tên tôi đứng chót bảng.

Tôi sững sờ.

Sao có thể như vậy được!

Chắc chắn là có gì đó sai rồi!

Tôi lập tức muốn đi tìm Tạ Vận kiểm tra lại cho chắc.

Kết quả, không cẩn thận đi nhầm phòng, lại lạc vào thư phòng của anh.

Trên giá sách là cả một bức tường đầy sách, tôi đang định quay ra thì mấy quyển sách giáo khoa cấp ba chen giữa các cuốn sách ngoại văn bỗng thu hút sự chú ý của tôi.

Tò mò rút ra xem, phát hiện trang bìa viết ngay ngắn hai chữ “Sang Việt”.

Là của tôi sao?

Do bị mất ký ức, tôi khá tò mò về cuộc sống trước đây của mình.

Thế là tôi ngồi bệt luôn dưới sàn lật sách ra xem.

Không xem thì thôi, vừa xem tôi đã hết hồn.

Trong sổ ghi chép thời cấp ba của tôi, ngoài nét chữ của bản thân tôi, còn có nét chữ của một người khác.

Nét chữ mạnh mẽ, toàn bộ các điểm kiến thức đều được chú thích và giảng giải cẩn thận.

Chẳng lẽ là Tạ Vận viết?

Đang nghĩ ngợi thì giọng anh vang lên từ ngoài cửa:

“Đang xem gì thế?”

“Tôi phát hiện ra cái này này.”

Tôi cười toe toét, lắc lắc quyển sổ: “Chữ trong này là anh viết à?”

Tạ Vận cũng bước vào, rút một chiếc gối từ ghế tựa đặt dưới người tôi, rồi mới khẽ “Ừ” một tiếng.

“Anh viết chi tiết thật đấy, vậy rốt cuộc lúc đó chúng ta quen nhau kiểu gì vậy? Anh là thầy giáo của em à? Không đúng không đúng, anh chỉ hơn em 5 tuổi, lúc em học lớp 12 chắc anh vừa mới tốt nghiệp đại học, vậy anh là… gia sư của em à?”

Tôi cười trêu chọc: “Gia sư tán học sinh, thầy Tạ anh thật là không đứng đắn chút nào.”

Tạ Vận bật cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi tôi.

“Không nói cho em biết, tự đoán đi.”

Nói rồi anh đứng dậy, tôi không chịu bỏ cuộc, bám sát theo anh.

“Đừng keo kiệt thế, hé lộ chút được không.”

“Không phải gia sư, chúng ta là hàng xóm.”

Tôi “ồ” một tiếng, vẫn muốn hỏi thêm.

Tạ Vận cầm sách đặt lại lên kệ: “Được rồi, bạn học Sang, hôm nay tiết lộ đến đây thôi, đi rửa tay ăn cơm nào.”

Bị chuyện này xen ngang, tôi thế mà lại quên béng mất chuyện độ thân mật.

Nhưng nghĩ lại, có khi là hệ thống nhầm thật cũng nên.

Dù sao thì tôi cũng sẽ còn ở bên Tạ Vận lâu dài, từ từ tìm hiểu cũng được.

Việc sống chung với Tạ Vận hạnh phúc hơn tôi tưởng rất nhiều.

Người đàn ông này nhìn ngoài thì là kiểu tổng tài lạnh lùng, nhưng bản chất lại giống như một “ông bố đảm”.

Suốt ngày lo lắng cho ba bữa ăn của tôi.

“Trước đây anh cũng thường xuyên chăm sóc em à?”

Anh không phủ nhận: “Bố mẹ em bận công việc, không có thời gian nấu cơm cho em. Anh sợ em ăn không quen đồ ở trường, nên hay làm cơm hộp cho em mang đi.”

“Ôi chao, không ngờ anh hàng xóm hiền lành của em lại có tâm cơ thế đấy, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu đạo lý muốn chinh phục trái tim phụ nữ thì phải chinh phục cái dạ dày trước rồi hả?”

Tôi trêu anh: “Vậy hiệu quả thế nào? Khi đó em ngây thơ chưa hiểu chuyện, có phải bị anh lừa đến ngơ ngác không?”

Tạ Vận bật cười khẽ, không trả lời.

Tôi mặc định là anh ngại, không tiện nói nhiều với tôi.

Lần công bố độ thân mật lần thứ hai là sau một tháng.

Khoảng thời gian này, tôi tự cho rằng tình cảm giữa tôi và Tạ Vận đã rất vững chắc.

Thực ra Tạ Vận là người không khó đoán, tình yêu của anh đối với tôi gần như viết hết lên mặt.

Tôi đã tìm được cặp nhẫn đôi thời bọn tôi yêu nhau.

— Đó là món quà anh mua tặng tôi bằng đồng lương đầu tiên của mình.

Tôi còn lục được cả một chồng vé xe.

— Tất cả đều là vé xe anh đã đi lại không biết bao nhiêu lần trong mấy năm đại học chỉ để về thăm tôi.

Tôi thậm chí còn tìm thấy một bức thư tình.

— Là bức thư anh viết cho tôi từ hơn mười năm trước.

Vậy nên tôi đoán rằng trước đây chúng tôi nhất định đã từng rất yêu nhau.

Nhưng không ngờ, kết quả chương trình công bố vẫn khiến tôi sững sờ.

【Cái quái gì vậy, sao độ thân mật của Sang Việt vẫn bằng 0, hệ thống có vấn đề thật rồi sao?】

【Tôi theo dõi chương trình tình yêu này suốt nửa tháng, giờ các người nói với tôi là tất cả đều giả?】

【Không lẽ Tạ Vận đã có vợ rồi?】

【Bạn phía trên nói linh tinh gì vậy, trước khi chương trình bắt đầu chẳng phải sẽ kiểm tra lý lịch khách mời sao?】

【Cũng có thể là kết hôn bí mật, chứ không tôi không hiểu nổi vì sao lại là 0, chẳng phải chương trình nói chỉ khi nào khách mời đã kết hôn thì độ thân mật mới mặc định bằng 0 sao? Đề nghị Sang Việt cẩn thận, nhanh chóng kiểm tra cho rõ, đừng để đến cuối cùng vừa tốn công vô ích lại còn bị gã đàn ông cặn bã lừa gạt.】

Những lời như vậy lập tức được vô số ma tán thành, tôi theo bản năng cảm thấy không thể nào, Tạ Vận không phải người như vậy.

Nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhỏ nhoi phản bác: Thật sự không phải sao, lỡ như là vậy thì sao… Dù sao điều kiện của Tạ Vận tốt như vậy, không lý nào anh ấy lại “giữ mình như ngọc” suốt mười năm chỉ vì tôi.

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo, nó sẽ điên cuồng lớn lên.

Hôm đó, nhân lúc anh đang rửa mặt, bàn tay tội lỗi của tôi lén lút cầm lấy điện thoại của anh.

Vừa mở ra đã thấy tin nhắn mới nhất.

Tên người gửi chỉ là một biểu tượng ngôi sao.

Mở ra xem, chỉ có đúng một câu:

【Tôi đã về nước rồi.】

Kể từ sau khi lén đọc được tin nhắn đó, tôi rõ ràng cảm thấy Tạ Vận cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Anh ấy rõ ràng rất bồn chồn, có lúc tôi nói chuyện với anh mà anh cũng chẳng nghe thấy.

Tối hôm đó, chúng tôi đang xem tivi thì điện thoại anh đột nhiên reo lên.

Tôi theo phản xạ liếc nhìn người gọi, vẫn là ký hiệu ngôi sao đó.

Quả nhiên, anh lập tức căng thẳng, vội vàng đứng bật dậy: “Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

Nói xong cũng chẳng quan tâm đến vẻ mặt của tôi, chạy ngay vào thư phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Khi quay ra, anh cầm lấy áo khoác trên ghế.

“Sang Sang, anh có việc đột xuất phải ra ngoài.”

“Việc gì vậy?”

Anh mím môi không trả lời, trong lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.

“Tạ Vận, chẳng lẽ bên cạnh anh ngoài em ra còn có người khác?”

Anh sững sờ, như thể không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi siết chặt nắm tay, dứt khoát nói thẳng.

“Ngày hôm đó em đã thấy tin nhắn của anh rồi, cô ấy nói cô ấy đã từ nước ngoài trở về.”

“Ai cơ?”

“Chính là người có ký hiệu ngôi sao đó.”

Lời tôi vừa dứt, không khí bỗng trở nên quái dị, yên tĩnh vài giây, sau đó Tạ Vận nở nụ cười dở khóc dở cười.

“Người em nói chắc là em họ anh…”

“Anh vẫn còn định lừa em sao!”

“Thật sự là em họ anh.”

Anh lấy điện thoại ra: “Là người này đúng không? Con trai dì của anh, tên là Hứa Tinh Tần, nickname của cậu ấy chính là ngôi sao đó.”