Chương 7 - Người Đàn Ông Lạnh Lùng Của Tôi
Dì Tống vừa xoa đầu tôi vừa hỏi:
“Cẩm Nhất, ai đặt tên cho con vậy? Cái tên hay quá, vừa có học lại vừa rất hợp với con.”
Tôi nghiêm túc trả lời:
“Là ông nội con đặt. Ông chưa từng đi học.”
“Vì sao là ông nội?”
Tôi kể:
“Vì lúc con sinh ra, ông nội đeo cái gùi, mang theo con gà mái đang đẻ trứng từ quê lên thành phố.
Đoạn đường đó lái xe mất hơn hai tiếng, ông đã đi bộ từng bước một đến nơi.
Hồi đó nhà con nghèo, không có điện thoại, ông không biết bọn con ở bệnh viện nào. Đến thành phố, ông không tìm được đường, cứ thế lần mò từng bệnh viện để hỏi.
Lưng ông khi đó đã bắt đầu còng vì bao năm làm nông vất vả.
Thế mà ông vẫn tìm được bọn con, chỉ để được nhìn con một cái.”
“Ba con bảo ông nội đặt tên cho con. Ông nghĩ rất lâu rồi nói đặt là ‘Cẩm Nhất’ — vì con là bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian này.”
Đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này cho người ngoài nghe.
Tạ Trầm lặng im lắng nghe, vô cùng chăm chú.
Chú Tạ – người từ nãy vẫn im lặng – cảm động đến rơm rớm nước mắt.
Dì Tống cũng chùi nước mắt, rồi liếc Tạ Trầm đầy chê bai:
“Xong rồi, con bé được cả nhà yêu thương như vậy, làm sao nó coi trọng con nổi?”
Tạ Trầm: …
14–15
Gần đây, trường tổ chức một kỳ thi toán học quy mô lớn.
Người đứng đầu sẽ đại diện trường tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Nếu giành giải cao, thành tích đó sẽ trở thành điểm sáng đáng giá trong hồ sơ học tập.
Tạ Trầm vì phải dự một cuộc thi khác nên không tham gia lần này.
Còn tôi – lặng lẽ thi xong, không ngờ lại đứng nhất.
Khi mọi người biết người đại diện trường đi thi là một đứa “vô danh tiểu tốt” như tôi, ai nấy đều tỏ ra không mấy lạc quan.
Họ nói tôi chỉ là ăn may, đi thi chẳng qua là mất mặt, chi bằng để học sinh lớp Một đi, còn giúp trường rạng danh.
Tiếng nói nghi ngờ quá nhiều, đến mức chính tôi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Có lẽ thật sự chỉ là may mắn thôi. Nhưng nếu vậy, những đêm trắng học bài của tôi là gì chứ?
“Bộp.”
Một chồng sách dày cộp bị ai đó đặt mạnh xuống bàn tôi.
Tạ Trầm đặt tay sau đầu tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, hơi thở phả qua tóc tôi, giọng nói trầm thấp như khói:
“Sợ à?”
Tôi nhìn cậu ấy, môi mím lại, lời nói ra lại nhuốm một chút tủi thân:
“Ừ… Họ đều nói tôi không được.”
Khóe môi Tạ Trầm nhếch lên, giọng điệu vẫn mang theo sự ngang tàng quen thuộc, nhưng lời cậu nói lại khiến tôi thấy an tâm lạ kỳ:
“Đừng sợ, chỉ là một kỳ thi rách thôi. Cái gì không biết thì anh đây dạy. Đi, giành lấy hạng nhất cho tụi nó sáng mắt ra.”
Cậu ấy nói như thể điều đó thật dễ dàng, như thể tôi nhất định làm được.
Một lúc sau, tôi mới nhìn vào mắt cậu ấy, gật đầu nghiêm túc:
“Được!”
Vậy là tôi lại bắt đầu làm điều mình giỏi nhất — học hành chăm chỉ.
Tạ Trầm trở thành “thầy giáo riêng” của tôi.
Giữa lúc ấy, trường tổ chức giải bóng rổ để giảm áp lực học tập.
Tạ Trầm đại diện lớp tôi ra sân.
Với gương mặt kia, cậu ấy vốn đã khiến bao nữ sinh điên đảo, nên đương nhiên có rất nhiều người cổ vũ cho cậu.
Tạ Trầm ngày thường lạnh lùng khó gần, đây là cơ hội hiếm hoi để bọn con gái công khai hét to tên cậu mà không bị xem là phiền.
Tôi đứng trong đám đông, ngoan ngoãn cầm theo chai nước, nhìn cậu từ xa.
Tạ Trầm lướt nhìn qua ánh mắt chạm vào tôi — cậu ấy, kẻ xưa nay lạnh nhạt như gió mùa đông, đột nhiên cười lên rất tùy tiện, rất kiêu ngạo, như con công trưng lông giữa đàn.
Đám con gái xung quanh càng hét ầm trời.
Trận đấu vừa bắt đầu, Tạ Trầm đã áp đảo hoàn toàn. Đội bạn gần như chỉ có thể chạy theo bóng.
Tôi đứng từ xa mà cảm thán:
Tạ Trầm đúng là kiểu người toàn năng.
Hiệp một kết thúc, nghỉ giữa giờ.
Rất nhiều người mang nước đến cho Tạ Trầm, nhưng cậu đều từ chối.
Tôi đứng ngoài vội mở nắp chai, định mang nước cho cậu ấy. Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị một cầu thủ trong đội giành lấy.
Cậu ta thở hồng hộc, trông như kiệt sức:
“Cảm ơn nha bạn, chai nước này đến đúng lúc quá.”
Tôi vốn muốn nói: “Không phải cho cậu,” nhưng nhìn cậu ta như sắp gục tới nơi, tôi cũng thôi.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên… lại bắt gặp ánh mắt u oán của Tạ Trầm đang nhìn mình từ xa.
Tôi còn chưa kịp giải thích, trận đấu đã tiếp tục.
Hiệp hai, Tạ Trầm chơi… như hổ hóa điên.
Gần như tất cả các pha bóng đều do cậu ấy cướp lấy, không cho đối phương cơ hội nào, ép sân đến nghẹt thở.
Ai cũng nhận ra — cậu ấy đang giận.
Đối thủ ngạc nhiên, đồng đội cũng không hiểu:
“Ủa Tạ Trầm sao thế? Tự dưng đánh bóng kiểu sống chết thế kia?”
Một người khác lau mồ hôi:
“Ai biết được? Cậu ta lúc nào chả lạnh lùng. Trong đầu nghĩ gì tụi mình cũng đâu dám hỏi.”
Cuối cùng, bằng một cú ném ba điểm gọn gàng, Tạ Trầm kết thúc trận đấu mà không để lại chút nghi ngờ nào về thắng – thua.
Sau khi đám đông giải tán, tôi rón rén đi tới.
Cậu ấy mặc áo số 3, gió dường như cũng dịu dàng hơn khi thổi quanh người cậu.
“Tạ Trầm.”
Tạ Trầm đút tay túi quần, giọng có hơi gắt:
“Gì đấy? Cái đồ vô lương tâm, nước cũng đưa cho người khác, không thèm đưa cho tôi.”
“Bạn học Tạ, cúi xuống đi.”