Chương 1 - Người Đàn Ông Lạnh Lùng Của Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bạn cùng bàn của tôi là một nam thần lạnh lùng nổi tiếng, nhưng lại đánh nhau cực ghê và chưa bao giờ liếc nhìn ai bằng khóe mắt.

Tôi luôn dè dặt khi tiếp xúc với cậu ấy, chỉ sợ vô tình chọc giận.

Nhưng một hôm sau giờ tan học, tôi quay lại trường lấy đồ, thì thấy trong lớp – lẽ ra phải trống không – lại ngồi đầy những gương mặt khó quản.

Bạn cùng bàn lạnh lùng của tôi ngồi chính giữa, vẻ mặt đắc ý:

“Có gì đáng khoe đâu? Đâu có ai xinh bằng Cẩm Nhất nhà tôi.”

Tôi đứng ở cửa không dám cắt ngang màn khoác lác đó, bởi vì tôi chính là Cẩm Nhất.

1

Sáng sớm, tôi đến lớp thật sớm để ăn sáng trước khi bạn cùng bàn đến. Bằng không khi cậu ấy đã ngồi đó, tôi đến nói to còn không dám, huống gì là ăn sáng.

Bạn cùng bàn tôi tên là Tạ Trầm, học giỏi, gia thế tốt, lại còn sở hữu một gương mặt đẹp đến mức trời người đều phẫn nộ.

Nhưng cậu ấy nổi tiếng lạnh lùng, làm bạn cùng bàn hai năm trời rồi mà cậu ấy chưa từng nhìn tôi đàng hoàng lấy một lần.

Cậu ấy thật sự rất đáng sợ, mỗi khi có người nhờ tôi chuyển thư tình cho cậu ấy, cậu ấy sẽ dừng bút lại, ánh mắt nhìn tôi lạnh đến thấu xương, ngón tay gõ lên mặt bàn từng nhịp một, như đang nói: “ Cậu dám nhận thử xem.”

Hơn nữa, cậu ấy hình như còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, bàn học còn gọn gàng hơn cả tôi – một đứa con gái.

Cậu ấy khiến tôi có cảm giác như tiên nhân trên trời, không cùng một thế giới với đám phàm nhân chúng tôi, luôn nhìn đời bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tóm lại, tôi chẳng dám nói chuyện với cậu ấy nhiều lời.

2

Tận dụng lúc Tạ Trầm chưa đến, tôi phải mau chóng ăn xong quả trứng gà.

Vừa mới bóc xong vỏ trứng, chỉ kịp cắn một miếng thì có ai đó nhẹ đá vào chân ghế của tôi.

Giọng nói quen thuộc lại lạnh lùng vang lên từ phía trên đầu:

“Dịch ra chút.”

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, quả trứng vẫn còn một nửa trong miệng, còn Tạ Trầm thì đang đứng đó, tay đút túi quần, mặt không biểu cảm.

Cậu ấy ngồi phía trong, tôi ngồi phía ngoài, cậu ấy đang chờ tôi nhường đường!

Tôi cuống quýt đứng dậy định tránh ra để cậu ấy vào chỗ, không dám để cậu ấy phải chờ.

Nhưng quả trứng chưa kịp nuốt xuống, thế là tôi… vinh dự bị nghẹn.

Tôi đau quá mà đấm vào ngực, Tạ Trầm chẳng có biểu cảm gì, chỉ giơ tay ra mở bình giữ nhiệt, đưa đến trước mặt tôi.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, theo phản xạ nhận lấy rồi uống nước để nuốt trứng gà, vì tôi sợ nếu mình chết vì nghẹn trứng gà thì sẽ bị người ta cười cho lên báo.

Bên tai vang lên giọng Tạ Trầm:

“Cậu ăn quả trứng thôi mà cũng bị nghẹn à?”

Xong rồi, bị ghét rồi. Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đầy dè chừng, lí nhí giải thích:

“Tôi sợ để cậu phải đợi nên ăn hơi vội.”

Tạ Trầm hơi cau mày lại, tôi bỗng nhận ra — chết rồi, hình như tôi vừa uống nước từ bình của cậu ấy?!

Xong thật rồi, tôi dám uống bình nước của người ta cơ đấy?!

Tôi mím môi, không biết nên mở miệng xin lỗi thế nào.

Thấy Tạ Trầm vẫn đang đứng đợi, tôi vội vàng tránh qua một bên.

Tạ Trầm không nói gì, đi thẳng vào ngồi xuống. Còn tôi thì đứng bên cạnh, cẩn thận lau bình giữ nhiệt từng chút một.

“Cậu ghét bỏ tôi à?”

Tạ Trầm bất ngờ mở miệng khiến tôi giật mình.

“Không, không phải, tôi chỉ muốn lau sạch cho cậu thôi.” Tôi vội xua tay. “Tôi thật sự không có ý chê bai gì cả.”

Tạ Trầm không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Đúng là bạn cùng bàn tôi vẫn lạnh lùng như trước.

Tôi ôm bình giữ nhiệt, nhất thời không biết phải làm sao.

Tôi lấy hết can đảm đưa trả cậu ấy:

“Tạ…bạn học Tạ, cái này… cậu còn muốn không?”

Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng ánh mắt của Tạ Trầm dường như dừng lại ở miệng bình vài giây.

Ánh mắt cậu ấy hơi tối lại, một lúc sau mới thấp giọng nói:

“Không cần trả nữa.”

Nói rồi cậu ấy không để ý đến tôi nữa, bắt đầu lật một cuốn sách vật lý dày cộp.

Tôi liếc nhìn bìa sách — trời ơi, Bạn học Tạ thật giỏi, đã học đến trình độ đại học rồi, trong khi tôi vật lý cấp ba còn chưa thông.

“Bạn học Tạ, hôm nay thật sự xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, tôi sẽ mua cái mới để đền cho cậu.”

Tạ Trầm chẳng buồn ngẩng đầu, lạnh lùng buông hai chữ:

“Không cần.”

Tôi đứng bên cạnh mà hối hận muốn chết. Xong rồi, chắc tôi đắc tội với đại ca rồi. Nghe nói cậu ấy đánh nhau rất ghê.

Nghe nói kỳ trước có đám côn đồ chặn cậu ấy, kết quả bị Tạ Trầm dồn ngược lại trong ngõ, đấm cho nằm luôn không dậy nổi.

Tôi sợ lắm.

3

Thế là, suốt cả tuần sau đó tôi sống trong nơm nớp lo sợ, cái bình giữ nhiệt mới mua cũng không dám đưa cho cậu ấy.

Nhưng hình như Tạ Trầm không hề để bụng, thái độ đối với tôi vẫn y như trước – không nói nhiều, mà tôi thì an ổn vượt qua một tuần.

Cuối tuần, điện thoại tôi bật lên thông báo, là tin nhắn từ cô bạn thân Tiểu Lan:

“Cẩm Cẩm ơi cứu tớ với!!! Cuối tuần cậu có rảnh không? Giúp tớ đến phòng tuyên truyền của trường vẽ bảng triển lãm nhé. Tớ bị sốt rồi, van xin cậu đó!!!”

Tôi cầm điện thoại nghĩ một lát, mình vẽ cũng tạm ổn, thế là liền nhắn lại ngay:

“Được rồi, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, bảng triển lãm để tớ lo!”

Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng không gắt, trường học ngày cuối tuần rất yên tĩnh, lá cây xào xạc trong gió nghe cực kỳ dễ chịu.

Tôi đeo cặp định đến lớp, vì hôm nay là thứ Bảy, lớp không có ai nên tôi có thể yên tâm ngồi đó vẽ phác thảo trước.

Nhưng khi tôi vừa đến cửa lớp, lại thấy lớp học vốn nên vắng vẻ lại ngồi đầy những gương mặt khó quản.

Họ hình như đang bàn về nữ minh tinh nào đó xinh đẹp, tôi biết bọn họ toàn là con nhà giàu, tiệc tùng trong nhà là gặp minh tinh như cơm bữa.

Bạn cùng bàn lạnh lùng của tôi ngồi chính giữa, mặt đầy tự đắc:

“Có gì mà khoe? Không ai xinh bằng Cẩm Nhất nhà tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)