Chương 7 - Người Đàn Ông Cướp Được Có Yên Không
Chứng cứ quan trọng tôi đã lấy được, tôi cũng không còn hứng thú tiếp tục diễn vở kịch vợ chồng tình sâu nghĩa nặng với anh nữa.
“Thẩm Tri Dự, chúng ta ly hôn đi.”
Không khí đông cứng trong vài giây.
Vẻ mặt Thẩm Tri Dự cứng đờ. Mãi sau, anh mới tìm lại được giọng nói, run nhẹ:
“Tiểu Ni, em không thể xem hôn nhân là trò đùa.”
“Hãy cho anh một lý do, được không?”
Không ngờ kỹ năng diễn xuất của anh ta cũng khá đấy.
Tôi mặt không biểu cảm mở bức ảnh tối qua nhận được, ném thẳng vào trước mặt Thẩm Tri Dự.
Anh ta trợn to mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi, vội vã nắm lấy tay tôi:
“Anh và cô ấy không có gì cả, em tin anh đi, Tiểu Ni!”
“Tối qua cô ấy chỉ giúp anh đặt phòng thôi, đặt xong anh bảo cô ấy đi luôn rồi!”
“Em không thể… không thể chỉ vì một tấm ảnh mà kết án tử cho anh, Tiểu Ni…”
“Thế thì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng mở miệng:
“Cho dù tối qua hai người chưa làm chuyện gì quá giới hạn, nhưng anh dám chắc—”
“Từ khi cô ta về nước đến giờ, tình cảm của anh dành cho em chưa từng thay đổi, dù chỉ một chút sao?”
“Rất nhiều chuyện, anh tưởng em không biết, nhưng thực ra em đã nhìn rõ từ lâu rồi.”
“Em không muốn lôi mấy chuyện dơ bẩn đó ra để nói rõ trắng đen với anh, chỉ vì em thấy như vậy thật mất giá trị bản thân.”
Tôi nhìn bờ vai anh dần rũ xuống, cùng vành mắt ửng đỏ không ngừng, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Rút tay lại, tôi vỗ nhẹ lên má anh một cái.
“Dừng đúng lúc, thì còn có thể chia tay trong hòa bình.”
“Thẩm Tri Dự.”
10.
Đời người lúc nào cũng lên voi xuống chó.
Thật ra, chính tôi cũng không ngờ mình và Thẩm Tri Dự lại nhanh chóng đi đến bước đường cùng như vậy.
Tôi đã từng thật lòng yêu anh.
Hôm Lộc Uyển vì suất du học mà cặp kè với một thiếu gia, trời vừa rơi đợt tuyết đầu mùa.
Tôi tìm thấy anh trong quán bar, say đến không còn tỉnh táo.
Từng là con cưng của số phận, giờ đây suy sụp ê chề, khoé miệng nhếch lên đầy châm biếm:
Tại sao cô ấy lại biến thành như vậy?”
Tôi không nói một lời, chỉ ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ cùng uống rượu.
Và cứ thế, tôi ở lại bên anh suốt bảy năm.
Năm đầu tiên sau khi Lộc Uyển rời đi, tôi khích lệ anh vực dậy từng chút một, cùng anh thức đêm sửa dữ liệu thí nghiệm không biết bao nhiêu lần, mắt sưng như bóng đèn, cuối cùng cũng nhận được lời tỏ tình dịu dàng, chân thành vào đêm Giáng Sinh.
Anh nói: “Ôn Ni, chúng ta thử yêu nhau đi.”
Năm thứ hai sau khi cô ta rời đi, mẹ anh đổ bệnh nặng phải nhập viện, tôi chạy đôn chạy đáo nhờ người tìm bác sĩ, bận rộn đến mức không chạm đất.
Anh mắt đỏ hoe nói với tôi: “Ôn Ni, anh hình như không thể rời xa em được nữa rồi.”
Năm thứ ba sau khi cô ta đi, tôi vô tình lật được tấm ảnh cũ của họ trong sách anh. Anh xé nát ngay trước mặt tôi, nghiêm túc nói rằng anh sẽ cố gắng quên hết mọi thứ về cô ta, toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Vậy mà giờ đây, tôi chỉ có thể nói—Những nỗ lực đó của anh, đúng là không đáng một xu.
Ngày luật sư đến làm hợp đồng ly hôn, tôi đã cho người thu dọn toàn bộ đồ đạc của Thẩm Tri Dự, đóng gói để trước cửa nhà.
Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, đã chia tay thì chẳng còn lý do gì để sống chung.
Chiều đến, điện thoại Thẩm Tri Dự gọi tới liên tục.
Tôi nhướng mày, vén rèm cửa, thảnh thơi nhìn xuống tầng dưới.
Khoá cửa đã được đổi mật khẩu, anh không vào được, chỉ có thể đứng ngơ ngác trước cửa nhà.
Trong ánh hoàng hôn mịt mờ, bóng dáng gầy gò của anh trông thật đơn độc và thê lương.
Nhưng giờ phút này, tôi chẳng thấy xót thương gì cả, chỉ thấy nực cười.
Vài giây sau, tôi mở điện thoại chụp một tấm rồi gửi cho Lộc Uyển.
“Đến đón anh trai cô về đi.”
Lộc Uyển không trả lời.
Cô ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức và chiêu trò, cuối cùng cũng được đường đường chính chính ở bên Thẩm Tri Dự—vậy mà giờ lại chẳng thèm phản hồi lấy một câu.
Tôi có chút thất vọng.
Nhưng không mấy ngày sau, tôi đã hiểu vì sao.
Trên đường tan làm, đi ngang một quán cà phê, xuyên qua lớp kính, tôi thấy gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt tươi cười của Lộc Uyển, rồi dừng lại ở người đàn ông ngồi đối diện cô ta.
Ngũ quan sắc sảo, khí chất lạnh lùng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyền thế và cao quý.
Suy nghĩ vài giây, tôi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
À.
Thì ra… Thẩm Tri Dự lại một lần nữa bị Bạch Nguyệt Quang của mình vứt bỏ.
Đúng là đáng đời.
Tôi khẽ cong khoé môi, xoay người rời đi.
11
Có lẽ vì bị Bạch Nguyệt Quang làm tổn thương quá nặng, nên sau một thời gian im ắng, Thẩm Tri Dự bắt đầu gọi điện cho tôi không ngừng.
Tôi không bắt máy cuộc nào.
Anh ta lại nhắn tin, những đoạn văn ngắn dài đan xen, nói rằng điều khiến anh hối hận nhất trong đời chính là không nhận ra tình cảm thật của mình kịp thời, mới dẫn đến cục diện không thể cứu vãn như bây giờ.
Tôi cũng không trả lời dòng nào. Nhưng tôi vẫn chưa chặn anh.
Rảnh rỗi đọc mấy tin nhắn lúc anh phát điên, cũng thấy khá giải tỏa.
Sau khi thu xếp xong mọi việc ở công ty, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài chưa từng có.
Máy bay vượt qua lục địa Á – Âu, một ngày sau, tôi đến Dublin, Ireland.
Nửa vòng trái đất cách biệt, trong khi Trung Quốc đang vào độ xuân tháng ba, thì nơi đây lại phủ kín tuyết trắng.
Cuộc điện thoại đầu tiên sau khi hạ cánh—vẫn là Thẩm Tri Dự.
Tôi suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng rộng lượng mà ấn nút nghe máy.
Dường như anh không ngờ tôi sẽ bắt máy.
Tiếng thở nặng nề vang lên bên tai, anh dè dặt mở lời:
“…Tiểu Ni?”
“Ừm.” Tôi nghịch mấy sợi tua rua trên túi xách, khẽ đáp.
“Chúng ta… có thể gặp nhau một lần nữa không?” Giọng nói dịu nhẹ mang theo chút van nài không dễ phát hiện.
“Bây giờ gặp nhau, còn ý nghĩa gì nữa?” Tôi thản nhiên hỏi lại.
“Anh biết bây giờ nói gì cũng đã muộn, nhưng anh thật sự…”
Thẩm Tri Dự ngừng lại mấy giây, rồi tiếng nói nghẹn ngào mang theo cả tuyệt vọng:
“Anh xin em, coi như em thương hại anh một lần… cho anh thêm một cơ hội, đừng ly hôn được không?”
Tôi im lặng rất lâu. Anh vẫn tiếp tục khẩn cầu:
“Tiểu Ni…”