Chương 3 - Người Đàn Ông Của Em Gái
6
Ăn xong, ba cô bạn cùng phòng vô cùng ăn ý, đồng thanh đề nghị muốn đi dạo chợ đêm.
Nói xong liền kéo tay nhau chạy biến, để lại tôi và Thịnh Dương đứng một mình trước cửa quán lẩu.
Tôi nhìn theo bóng lưng ba người họ dần khuất xa, khẽ thở dài.
Sau lưng lại vang lên giọng nói lười biếng của Thịnh Dương.
“Bạn cùng phòng em cũng được đấy.”
Tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Anh nhìn tôi, như cười như không: “Con mắt nhìn người cũng không tệ.”
Nói rồi bước tới nắm lấy tay tôi.
“Bảo bối, thời gian tiếp theo nên thuộc về anh rồi chứ?”
Nhìn đám đông xung quanh qua lại tấp nập.
Mặt tôi đỏ bừng, có chút ngại ngùng muốn rút tay về.
Nhưng bàn tay to lớn của anh lại thuận thế đan vào kẽ tay tôi, mười ngón đan chặt, rút kiểu gì cũng không ra.
Ngón tay anh khẽ mơn trớn mu bàn tay tôi, khô ráo nhưng rất ấm áp.
Tôi đành khẽ chọc nhẹ vào người anh: “Anh có thể đừng gọi em là ‘bảo bối’ nữa không?”
Thịnh Dương lười biếng nhướng mày nhìn tôi.
“Không gọi bảo bối thì gọi gì? Công chúa? Hay là bảo bối của bảo bối?”
Tôi mím môi, nghĩ đi nghĩ lại, thôi bảo bối còn dễ nghe hơn mấy cái kia…
Kệ đi, muốn gọi sao thì gọi.
“Tối nay anh muốn đi đâu không?” Tôi kéo nhẹ tay anh hỏi.
Thịnh Dương không trả lời, chỉ kéo tay tôi lên xe.
Tôi cứ nghĩ anh định đưa tôi về ký túc xá.
Nhưng không ngờ anh lại lái xe về hướng ngược lại.
Đêm hè bên bờ sông, làn gió đêm lẫn theo chút oi nồng lướt qua mang theo hơi nóng nhè nhẹ.
“Đẹp không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cây cầu phía xa đang sáng đèn rực rỡ, phía đối diện cũng lung linh ánh sáng.
“Đẹp.”
Thịnh Dương lười nhác dựa vào lan can nhìn tôi.
“Anh cũng thấy đẹp.”
Từ giọng điệu mang theo ý cười kia, tôi biết anh không nói tới ánh đèn.
Tôi tiến gần hơn, chống tay lên lan can nhìn ra xa.
“Hồi trước chị em cũng từng dẫn em tới đây.”
Thịnh Dương xoay người, tư thế giống tôi, hai tay chống lên lan can.
“Thế thì tiếc thật, anh còn tưởng mình là người đầu tiên.”
Giọng anh mang theo chút thất vọng và cô đơn.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, ngay khoảnh khắc đó, anh đưa tay kéo tôi lại gần hơn chút nữa.
Tay anh vòng ra sau lưng tôi, giam tôi trong lòng anh.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve phía sau tai tôi, mơn man lớp da mềm mỏng nơi đó.
Bất chợt, tôi nghe thấy anh cười khẽ.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đưa tay nhéo nhẹ hai má tôi, xoay mặt tôi về hướng bờ sông.
“Bảo bối, người ta hôn nhau đấy, anh cũng muốn hôn.”
Tôi còn chưa kịp nghe rõ anh nói gì.
Bởi vì… bên bờ sông kia, đôi đang ôm hôn say đắm ấy…
Hình như… là Nguyễn Thư.
Thịnh Dương khẽ “chậc” một tiếng, véo má tôi kéo mặt tôi quay lại.
Môi tôi bị anh bóp đến chu lên, tôi chớp mắt nhìn anh.
“Là chị em.”
Lúc này Thịnh Dương mới buông tay ra.
Ngẩng đầu nhìn về phía bên kia,
Đúng lúc trông thấy chị tôi giơ tay tát người đàn ông kia một cái.
Tôi cứ tưởng chị bị bắt nạt, còn đang định chạy qua giúp.
Không ngờ lại bị Thịnh Dương kéo lại.
“Là Bùi Lâm không sao đâu.”
Tôi nghi hoặc nhìn Thịnh Dương:
“Bùi Lâm là ai?”
Anh khẽ cười: “Chó của chị em.”
Tôi càng mơ hồ hơn.
Thịnh Dương lại bổ sung: “Là con cún theo đuổi chị em ấy.”
Tôi quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai người họ lại đang dính lấy nhau hôn tiếp.
Xem ra chị tôi cũng không phải không tình nguyện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại quay đầu nhìn Thịnh Dương.
“Lúc nãy anh nói gì? Em không nghe rõ.”
Khóe môi Thịnh Dương cong lên,
Hơi cúi người, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi:
“Anh nói, bảo bối, anh cũng muốn hôn.”
Giọng anh không nhỏ, tôi sợ hãi vội đưa tay che miệng anh lại.
Đảo mắt nhìn quanh.
“Không… Ở ngoài đường… Không được đâu, người ta nhìn thấy đấy.”
Đôi mắt Thịnh Dương cong cong ý cười,
Anh cầm lấy tay tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“Bên ngoài không được hôn, vậy vào trong là được hả?”
Tôi nhất thời không biết nên đáp thế nào,
Đành lảng sang chuyện khác:
“Anh luôn biết chị em với Bùi Lâm ở bên nhau à?”
Thịnh Dương nhếch môi cười:
“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Tôi mím môi, bất chợt nhón chân, hôn lướt nhẹ lên môi anh.
Thịnh Dương khẽ thở dài:
“Bảo bối, em đang dỗ con nít đấy à!”
Tôi hơi chột dạ né tránh ánh mắt anh, cãi lại:
“Anh đâu có nói phải hôn thế nào.”
Thịnh Dương bị tôi chọc cười:
“Được thôi.”
“Anh biết từ khi hai nhà chúng ta bàn chuyện liên hôn rồi.”
“Anh còn biết, Nguyễn Thư chắc chắn sẽ không chịu đính hôn.”
Tôi nhìn anh khó hiểu:
“Vậy sao anh vẫn đồng ý đính hôn?”
Thịnh Dương khẽ cúi người, hơi thở phả bên tai tôi,
Nhẹ giọng nói:
“Đó là cái giá khác.”
Tôi há miệng: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Anh siết eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Giọng chậm rãi, đuôi âm kéo dài đầy ám muội:
“Hôn anh là được rồi, cái kiểu… mở miệng ấy.”
Tôi theo bản năng liếc nhìn đôi môi mỏng của anh.
Mặt lập tức nóng bừng lên.
“Thôi, em cũng không ham biết lắm.”
Thịnh Dương khẽ “ừ” một tiếng, giọng uể oải.
“Tiếc ghê, anh vốn định nói cho em biết đấy.”
Nói rồi anh khẽ đứng thẳng người.
Có lẽ vì tò mò, hoặc vì chút chờ mong trong lòng.
Tôi lại khẽ kéo vạt áo anh.
“Cúi đầu xuống.”
Thịnh Dương nhướng mày.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.
Tôi nhón chân, ngẩng đầu lên, đặt môi mình lên môi anh.
Muốn cạy mở hàm răng anh.
Vụng về bắt chước dáng môi anh.
Nhưng anh như cố ý không chịu phối hợp, chẳng để tôi được như ý.
Đang định đẩy anh ra,
Bỗng một bàn tay lớn đặt lên sau gáy tôi, nhẹ nhàng siết lại.
“Nhắm mắt đi!”
Nghe vậy, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Thịnh Dương giữ chặt sau gáy tôi, hơi nâng đầu tôi lên, mạnh mẽ phủ kín môi tôi.
Hai tay tôi chống lên lồng ngực anh, ngửa đầu chịu đựng nụ hôn đó.
Anh hôn chẳng hề dịu dàng, tham lam cướp đoạt từng hơi thở trong miệng tôi.
Tôi dần thở không nổi, yếu ớt đẩy anh ra.
Nhưng bàn tay anh ôm lấy eo tôi lại siết chặt hơn, cứ như muốn hòa tôi vào thân thể anh vậy.
Một lúc sau, môi tôi tê rần, anh mới từ từ buông ra.
Tôi vô lực dựa vào người anh, thở hổn hển từng chút một.
Anh cúi đầu hôn lên cổ tôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp tôi ổn định hơi thở.
Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn anh, giọng mềm nhũn hỏi:
“Giờ… anh có thể nói rồi chứ?”
Khóe môi Thịnh Dương khẽ cong lên:
“Bảo bối, vừa rồi là anh hôn em, chứ không phải em hôn anh đâu.”
Không ngờ anh lại giở trò cù nhây thế này.
Tức quá, tôi giơ tay đấm nhẹ lên ngực anh một cái:
“Sao anh lại gạt em vậy chứ!”
Anh bật cười trầm thấp, đầy vẻ đắc ý.
……
Trên đường đưa tôi về ký túc xá.
Vì chuyện vừa rồi, tôi giận dỗi chẳng thèm nói câu nào với anh.
Bảo sao Nguyễn Thư nói, đàn ông giỏi nhất là lừa gạt phụ nữ.
Quả nhiên, người từng trải nói chẳng sai bao giờ.
Đến cổng trường, thấy tôi giận dỗi không thèm quan tâm tới mình,
Thịnh Dương bất lực lắc đầu, đưa tay kéo tôi vào lòng.
“Đừng giận nữa, được không?”
Tôi chu môi: “Đồ lừa đảo!”
Anh hơi ngửa đầu, cười ha hả.
“Nhà họ Nguyễn chỉ có hai cô con gái, chị em chắc chắn không chịu đính hôn với nhà họ Thịnh,
Thế thì em nghĩ ai sẽ đính hôn với nhà họ Thịnh đây, hửm?”
Nghe xong câu này, tôi khựng lại.
“Chẳng lẽ… em cần anh nói rõ hơn sao?”
Tôi mơ hồ lắc đầu.
Trên đường về ký túc, tôi cứ ngây ngây ngô ngô.
Bởi tôi chợt nhận ra…
Thịnh Dương đồng ý liên hôn với nhà họ Nguyễn ngay từ đầu… chính là vì tôi.
Lúc bước vào phòng ký túc.
Đào Tử thấy tôi về liền chạy ù lại.
“He he, Miên Miên~ môi đỏ mọng nha~”
Mặt tôi đỏ bừng, vội lấy tay che đôi môi bị Thịnh Dương hôn đến sưng đỏ.
Ba cô bạn cùng phòng, ánh mắt gian xảo nhìn tôi cười mờ ám.
Nhận ra mình bị họ trêu chọc, tôi vội đặt túi xuống, chui ngay vào ban công nhỏ.
“Tớ đi rửa mặt, ngủ sớm đây.”
Rửa mặt xong, thấy ba cô bạn đã leo lên giường ôm điện thoại chơi rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vội vàng leo lên giường mình.
Sợ lát nữa lại bị họ trêu tiếp.