Chương 5 - Người Đàn Ông Ấn Đường Đen Kịt
Anh ta dường như hơi kích động, muốn bước ra khỏi vòng nhưng lại sợ.
"Hiểu Đường, sao em lại ra nông nỗi này !"
Vương Hiểu Đường hận thù nói : "Anh đừng giả vờ nữa! Chính anh thuê người g.i.ế.c tôi ! Anh là kẻ sát nhân!"
"Anh không có , anh không làm ! Sao anh có thể g.i.ế.c em được chứ!" Yến Triệu cuống quýt giải thích.
Vương Hiểu Đường cười lạnh, kể lại quá trình cô ta bị hại một lượt.
Yến Triệu từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ.
"Chắc chắn là An Nhã làm !"
"Vợ anh ?"
Anh ta đau khổ gật đầu.
"Cô ấy từng vì chuyện tôi giới thiệu việc làm cho em mà cãi nhau với tôi mấy lần ."
"Cô ấy còn lén theo dõi em, bị tôi phát hiện nên mới thôi."
"Em không tin anh !"
...
Nghe xong cuộc đối thoại qua lại của hai người bọn họ.
Tôi vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả người lẫn ma.
"Giờ cảnh sát đã vào cuộc rồi , tôi tin rằng sẽ sớm tìm ra hung thủ thôi."
"Hai người cũng không cần tranh cãi, đợi có kết quả rồi c.h.é.m g.i.ế.c cũng chưa muộn."
Tôi nói với Vương Hiểu Đường: Đến lúc đó oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ không ngăn cản cô báo thù đâu ."
Có tôi ở đây, Vương Hiểu Đường quả thực không làm gì được Yến Triệu, cô ta hận thù lườm Yến Triệu một cái rồi bỏ đi .
Chân Yến Triệu mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Anh ta bắt đầu cảm ơn tôi rối rít.
Tôi xua tay bảo: "Khoan hãy cảm ơn. Nếu anh là hung thủ thì lần sau cô ta đến báo thù, tôi sẽ không can thiệp đâu ."
Anh ta khẳng định mình hiểu và thề thốt tuyệt đối mình không phải hung thủ.
Tuy trình độ xem tướng của tôi bình thường nhưng cũng nhìn ra trên người anh ta quả thực không có nợ máu.
Đó cũng là lý do ban đầu tôi hứa với Vương Hiểu Đường không xen vào chuyện cô ta báo thù mà vẫn nhận lời ủy thác của Yến Triệu.
Phải công nhận cảnh sát làm việc hiệu suất rất cao.
Chưa đầy một tuần đã bắt được hung thủ.
8
Quả nhiên hung thủ là An Nhã, vợ của Yến Triệu.
An Nhã phát hiện Yến Triệu ngầm giúp đỡ một người phụ nữ nên thuê người lén điều tra.
Điều tra ra mới biết đó là Vương Hiểu Đường.
Cô ta đương nhiên biết Vương Hiểu Đường. Năm xưa chính vì Yến Triệu chia tay Vương Hiểu Đường, cô ta mới thừa nước đục thả câu mà trở thành bà Yến.
Cô ta lo sợ tình cũ không rủ cũng tới, nên làm ầm ĩ với Yến Triệu.
Yến Triệu cho rằng mình cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng , là do vợ gây sự vô lý nên dứt khoát không về nhà.
Điều này càng thổi bùng ngọn lửa giận dữ và ghen tuông của An Nhã. Cô ta bắt đầu theo dõi Vương Hiểu Đường, ngấm ngầm phá hoại công việc của cô ấy .
Sau khi Yến Triệu biết chuyện, trong lúc nóng giận đã nói cô ta không tốt bằng Vương Hiểu Đường, còn dọa sẽ ly hôn.
An Nhã giận quá mất khôn. Đúng lúc thấy Vương Hiểu Đường nhắn tin cho Yến Triệu bèn lừa cô ấy đến nhà nghỉ.
Vốn dĩ chỉ định dạy cho cô ấy một bài học, cho người làm nhục cô ấy , để cô ấy không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Yến Triệu nữa.
Nào ngờ tính tình Vương Hiểu Đường cương liệt, đã g.i.ế.c c.h.ế.t ông chủ nhà nghỉ.
Lần này gây ra án mạng. Đám người kia sợ sự việc bại lộ nên dứt khoát g.i.ế.c luôn Vương Hiểu Đường, hủy thi diệt tích...
An Nhã bị tuyên án t.ử hình.
Nghe nói mới vào tù được mấy hôm, cô ta đã c.h.ế.t vì bệnh cấp tính.
Từ sau khi An Nhã bị bắt, Vương Hiểu Đường không còn xuất hiện nữa.
Nhận nốt tiền của Yến Triệu, tôi tìm một khách sạn năm sao ở.
Thỉnh thoảng lại lôi sư phụ từ danh sách đen ra trêu chọc vài câu, cuộc sống phải nói là vô cùng nhàn nhã.
Thời gian cứ thế trôi qua nửa tháng.
Đột nhiên một hôm tôi nhận được điện thoại của Yến Triệu.
"Đại sư, cứu mạng!"
9
Khi tôi đến nơi, Yến Triệu đã được đưa vào bệnh viện.
Tôi lại quay xe chạy tới bệnh viện.
Vừa bước chân vào bệnh viện, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Trước mặt tôi xuất hiện một hành lang dài hun hút, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Tôi đút hai tay vào túi, chậm rãi bước về phía trước .
Con đường này dường như vô tận, cứ kéo dài mãi về phía trước .
Cứ thế, tôi đi được hơn mười phút.
Tôi xoa xoa bụng, cơm nước cũng tiêu hóa gần hết rồi .
Cũng đến lúc làm việc chính thôi.
Nên nhẹ nhàng một chút hay là đ.á.n.h nhanh thắng nhanh đây nhỉ?
Còn chưa kịp nghĩ ra nên chọn cách nào.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân "cộp cộp cộp"...
Một mùi t.h.u.ố.c sát trùng trộn lẫn với mùi thịt thối xộc thẳng vào mũi, khiến tôi suýt chút nữa thì nôn thốc nôn tháo.
Tôi phải xem xem thứ gì dám ra đây làm tôi buồn nôn!
Tôi quay ngoắt lại .
Phát hiện chẳng biết từ lúc nào sau lưng tôi xuất hiện một căn phòng.
Trên tấm biển treo trước cửa viết ba chữ "Phòng phẫu thuật".
Ánh đèn xanh vàng nhấp nháy liên tục, nhìn thôi đã thấy quỷ dị.
Một nữ y tá mặc đồng phục màu hồng từ bên trong bước ra .
Chính xác hơn là ả ta đang đi về phía tôi .
Bộ đồng phục y tá trên người ả dính đầy máu, tay còn lăm lăm một cái kéo khổng lồ.
Tôi không tự chủ được mà tưởng tượng ra cảnh cái kéo đó cắt đôi người tôi ...
Bất giác tôi rùng mình một cái.
Tôi vắt chân lên cổ mà chạy.
"Cộp cộp cộp..."
Thứ đằng sau vẫn đuổi theo không buông.
Khoảng cách ngày một gần, mùi hôi thối nồng nặc gần như bao trùm lấy tôi .
Kết thúc được rồi !
Tôi nhếch mép cười , móc một vật từ trong túi ra rồi nhanh chóng xoay người lại .
"Bộp" một cái, tôi dán thẳng vào giữa trán nữ quỷ.
Nữ quỷ đang giơ cái kéo lớn dường như chuẩn bị cắt đầu tôi , cứ thế bị định thân tại chỗ.
Tôi làm mặt quỷ với nó, rồi búng tay một cái.
Cảnh vật xung quanh vỡ vụn từng mảnh.
Tôi đã trở lại bệnh viện người qua kẻ lại tấp nập.
"Chị xinh đẹp ơi, cái này là của chị ạ?" Một cậu bé đáng yêu, tay cầm chiếc móc khóa hình con thỏ nhỏ, cười hỏi tôi .
Tôi không đưa tay ra , nhìn chằm chằm vào mắt nó nói : "Nể tình nhóc khen chị xinh đẹp , chị không làm khó nhóc."