Chương 2 - Người Đàn Bà Trong Kho Lạnh
2
Phó Cảnh Hành vừa mới ôm Thẩm Ninh ngồi xuống,
Một đám đàn ông mặt mày hằn học lập tức nhào về phía tôi.
Tôi ôm chặt lấy chiếc áo ngủ, run rẩy co rút trong góc.
Nhưng cho dù giãy giụa thế nào cũng không chống lại nổi sức lực của mấy gã đàn ông.
“Xoẹt…”
Chiếc áo ngủ mỏng manh bị xé toạc thành hai mảnh.
Lập tức, luồng không khí lạnh buốt chui qua từng lỗ chân lông, tràn vào mọi ngóc ngách cơ thể.
Chúng vừa cười khoái chí vừa lột sạch lớp áo ngủ cuối cùng trên người tôi.
Khi bước ra ngoài, đám người đó còn cười toe toét quay sang Phó Cảnh Hành:
“Anh Hành, khẩu vị của anh không tệ nha, chị dâu dáng chuẩn thật, chỗ nào ra chỗ nấy!”
“Cảm ơn anh Hành đã cho tụi em cơ hội được ‘chăm sóc’ chị dâu nhé!”
Tôi co mình lại trong lớp nội y cuối cùng.
Làn da vốn còn chút nhiệt giờ dính chặt vào sàn lạnh, mỗi lần cử động là bị xé toạc một mảng thịt.
Cơn đau buốt tận tim gan truyền từ vùng da bị rách ra khắp toàn thân.
Từng vệt máu đỏ tươi rỉ ra từ những vết xước, trong kho lạnh trắng toát càng thêm nổi bật.
Phó Cảnh Hành rõ ràng cũng nhận ra, anh ta đặt Thẩm Ninh xuống, bước lên phía trước.
Vừa định mở miệng khi thấy máu chầm chậm chảy đến chân mình.
Thẩm Ninh liền từ phía sau chạy lại,
Áp tay lên lớp kính, chạm vào vệt máu, run giọng nói:
“Chị dâu, chị nhận sai đi… Bao nhiêu anh em của Cảnh Hành đang có mặt ở đây, nếu chị không nhận lỗi, Cảnh Hành cũng khó xử…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tôi dựa vào đâu mà phải nhận sai? Hôm đó tôi thấy cô cũng hưởng điều hòa thoải mái lắm mà? Còn hẹn bạn đi bar nữa kìa…”
Phó Cảnh Hành nghe xong câu đó, ánh mắt nhìn Thẩm Ninh lóe lên một tia nghi hoặc.
Nhưng chưa đợi tôi nói xong, Thẩm Ninh đã tự vả mình một cái tát.
Sau đó “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Cô ta nắm lấy tay Phó Cảnh Hành, giọng run rẩy:
“Cảnh Hành! Em thật sự không đành lòng nhìn chị dâu chịu khổ thế này. Nếu chị ấy vẫn không chịu nhận sai, vậy em sẽ quỳ ở đây cùng chị ấy!”
Thấy Thẩm Ninh quỳ xuống, tia nghi ngờ trong mắt Phó Cảnh Hành lập tức biến mất.
Anh ta vội cúi người đỡ cô ta đứng lên.
Sau đó quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghê tởm:
“Ôn Lam em đúng là bị nuông chiều đến hư hỏng rồi! Những năm qua Ninh Ninh luôn nhẫn nhịn trước mặt em. Giờ rõ ràng là lỗi của em, cô ấy vì giữ thể diện cho anh mà phải chịu khổ cùng em, em còn dám cãi lý?!”
“Hôm nay anh nhất định phải sửa cái tính công chúa của em! Không nhận lỗi thì đừng hòng bước ra ngoài!”
Nói rồi, anh ta ra hiệu cho đám người phía sau:
“Đi, mang thêm ít gạch đá lạnh vào đây, xếp bao quanh cô ta! Rồi đổ thêm nước vào, để cô ta dính chặt trên băng lạnh, cử động cũng không nổi!”
Phó Cảnh Hành vừa dứt lời,
Một cô gái trong nhóm bước tới kéo tay áo anh ta:
“Anh Hành, đổ nước lên băng thì nó sẽ dính như keo, người mà cử động là bị lột luôn da đó. Chị dâu sắp sinh rồi, nhỡ xảy ra chuyện thì…”
Tay ra lệnh của Phó Cảnh Hành khựng lại giữa không trung.
Đang do dự thì phía sau vang lên tiếng rên khe khẽ:
“Cảnh Hành, bỏ đi mà… Lúc em nằm ICU cũng không khổ đến mức như anh tưởng đâu…”
Lời Thẩm Ninh khiến ánh mắt Phó Cảnh Hành lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bàn tay dừng giữa không trung rốt cuộc cũng hạ xuống, giọng lạnh như băng:
“Cứ làm theo lời tôi vừa nói!”
3
Cô gái nhỏ kia còn định bước lên ngăn cản thêm,
Phó Cảnh Hành vung tay ngăn lại:
“Chút đau đớn này mà so với những gì Ninh Ninh phải chịu thì có là gì? Tôi đã chuẩn bị sẵn xe cấp cứu bên ngoài, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe anh ta nói vậy, cô gái ấy cũng không dám lên tiếng nữa.
Lệnh đã ban, đám người khi nãy lại bưng từng khối băng lớn quay trở lại kho lạnh.
Chúng túm lấy tóc tôi, lôi tôi dậy, rồi nhét băng xung quanh người tôi.
Ngay sau đó, một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống.
Chỉ trong tích tắc, toàn bộ cơ thể tôi dính chặt vào băng như bị keo trét.
Cái lạnh buốt xuyên qua từng lỗ chân lông, ngấm vào tận xương tủy.
Tôi liếc nhìn đồng hồ – tôi đã bị nhốt trong kho lạnh ít nhất 5 tiếng đồng hồ rồi.
Tứ chi đã tím đen vì giá rét.
Vì bảo vệ đứa con trong bụng, tôi cố đổi tư thế dù chỉ một chút trong không gian bị cố định bởi những khối băng.
Nhưng mỗi một chuyển động nhỏ đều xé rách da thịt, đau đến tê tái.
Nhịp đập yếu ớt của đứa bé trong bụng ngày càng mỏng manh.
Tôi chẳng còn tâm trí đâu nghĩ đến nỗi đau da thịt,