Chương 1 - Người Đàn Bà Bên Bờ Sông
Ta ở bên bờ sông, nhặt được một vị lang quân tuấn tú.
Bèn lập tức quyết ý đem chàng về phủ, cưới làm phu quân, sinh con nối dõi, hưng thịnh dòng họ Lưu nhà ta.
Nào ngờ chàng lại nói với ta:
“Hạ quan muốn vào kinh, ứng thí, đoạt ngôi Trạng nguyên!”
Ta bèn hỏi:
“Đợi khi chàng công thành danh toại, có nguyện cùng ta sinh một hài tử không?”
Chàng mặt hoa đỏ bừng, khẽ gật đầu ưng thuận.
Thế nhưng, về sau chàng thi đỗ, lại mãi chẳng quay về.
Người người đều bảo, chàng đã làm quan lớn, cưới công chúa, chẳng thể trở lại nữa rồi.
Phồn hoa chốn kinh kỳ mê hoặc lòng người, nam nhân có tiền, lòng dạ cũng đổi thay.
Ta cũng chóng nguôi lòng mong nhớ, bèn lại đi ra bờ sông, toan tính nhặt một tấm lang quân khác.
1
Ngày mẫu thân rời cõi trần, trời trong nắng đẹp, là một ngày hiếm có.
Ta dìu người ra sân, phơi nắng sớm.
Ngẩng đầu đón lấy dương quang, mẫu thân khẽ cười nhàn nhã:
“Nắng hôm nay thật tốt… Chỉ e từ nay về sau, khó mà gặp lại.”
Ta chau mày, lạnh giọng:
“Mẫu thân, người lại giở trò gì vậy?”
Mẫu thân trừng ta một cái:
“Con nha đầu thúi, ta sắp quy thiên rồi, chẳng thể để ta làm một chú chim nhỏ thong dong bay đi hay sao?”
Ta lập tức nín bặt.
Từ thuở còn thơ, mẫu thân đã như thế, chốn nào nơi nào cũng có thể diễn kịch.
Thành thật mà nói, ta đã quen rồi.
Chỉ là… chẳng ngờ hôm nay, lại là lần cuối cùng được thấy người như thế.
Hơi thở của nương ngày càng yếu.
“Tuấn Tú à, nương sắp không qua khỏi rồi.”
Ta vừa khóc vừa lắc đầu:
“Không! Nương sẽ không chết! Con đi gọi lang trung tới cứu người!”
“Nương bệnh nặng thế này, lang trung cũng vô phương cứu chữa.”
Người nắm tay ta, nhẹ giọng dặn dò:
“Đợi nương chết rồi, con hãy thiêu xác nương đi, nếu còn chỗ nào thiêu chưa sạch thì dùng đá đập nát, mài kỹ rồi đem tro rải xuống con sông phía Đông Quê nương người ta đều làm vậy khi qua đời.”
Đó chẳng phải là… tru diệt thi thể, nghiền xương rải tro sao?
Ta chỉ nghĩ là nương tiếc tiền, không muốn tổ chức tang lễ.
Vội vã chạy vào trong nhà, mang hết tiền bạc dành dụm cả đời của hai mẹ con ra, dâng lên trước mặt nương:
“Nương, nhà mình có tiền! Con nhất định sẽ chọn cho người một cỗ quan tài đẹp nhất, tổ chức một tang lễ thật long trọng cho người!”
Mẫu thân ta vừa thấy nắm bạc trong tay ta, lập tức nổi giận, túm lấy tai ta mắng:
“Con nha đầu thúi, gan to thật đấy! Dám rình mò chỗ cất tiền bí mật của lão nương!”
“Chỗ bí mật gì chứ? Nương chẳng phải lúc nào cũng nhét dưới gối sao?”
Ta đau đến mức kêu oai oái, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại.
Nương ta lộ ra vẻ mặt như thể: “Khi nào con biết vậy?”
Sau cùng giận đến mức buông tay ra, bực bội mắng tiếp:
“Đồ ngốc! Con biết cái gì! Tiền mà đặt dưới gối, ta mới ngủ ngon được!”
Ta chẳng nói lời nào.
Nương nói dối. Người rõ ràng mỗi đêm đều mất ngủ, cứ lăn qua trở lại cả đêm không yên.
Ta đoán chắc là do bạc cấn vào gáy mà không ngủ nổi.
Thấy ta không nói, mẫu thân lại thở dài một hơi.
“Tuấn Tú, nghe lời nương. Sau khi ta chết, không cần mở tiệc, không cần đào mộ, cũng không cần dựng bia.”
Quê nhà của nương không ở đây, người cũng chẳng muốn lưu lại mãi chốn này.
“Cứ để ta thuận theo dòng nước mà đi! Biết đâu còn có cơ hội du ngoạn bốn bể một chuyến cũng nên!”
Ta ngây ngốc nhìn người.
Bấy nhiêu năm trôi qua vậy mà ta vẫn thường không hiểu được lời mẫu thân nói.
Nhưng ta biết, lời mẫu thân nói… ta nhất định phải nghe.
Mẫu thân lại nói cho ta thêm hai chỗ bí mật giấu tiền nữa — một nơi dưới gốc cây giữa sân, một chỗ ở nhà xí sau vườn.
Lồng ngực người khẽ phập phồng, hơi thở dần dần yếu ớt.
Nhưng người vẫn cố gắng mở mắt, nắm chặt lấy tay ta.
“Tuấn Tú à, đừng quá đau lòng. Đời người, thật ra một mình cũng có thể sống tốt.”
Ta khóc đến mức không thở nổi, chỉ không ngừng lắc đầu.
Mẫu thân nhìn ta, gắng gượng cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nhưng nếu con thấy cô đơn quá, cũng có thể tìm một nam nhân ưa nhìn, nuôi về mà ngắm cho vui.”
“Chỉ là phải nhớ kỹ câu danh ngôn ấy: ‘Nam nhân lún tình còn có thể thoát, nữ nhân lún tình thì không thoát nổi đâu.’”
“Nhất định chớ nên lún quá sâu. Sống được thì sống, không sống được thì mượn hắn sinh đứa nhỏ, nuôi một tiểu oa nhi làm bạn… đời này cũng sẽ không cô độc.”
Ta lặng lẽ nhìn người, trong lòng thầm nghĩ:
Phải chăng cả đời này của mẫu thân… cũng đã sống như vậy?
Nghĩ đến đây, nước mắt ta lại không ngừng rơi.
“Vậy nếu con chẳng tìm được nam nhân nào thì sao hả nương?”
Mẫu thân ta sững người.
“Vậy thì nuôi một con chó đi! Chẳng lẽ còn trông mong lão nương ta xuống âm phủ rồi quay lại đưa đàn ông cho con chắc?”
Chứ sao lại không thể?
Ta nghĩ thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại ấp úng đáp:
“Nhưng mà… con thích mèo…”
“Con nha đầu thúi! Lão nương sắp chết rồi mà còn chọc ta tức, đúng là ta với bọn mê mèo như các người, đời này chẳng thể chơi cùng nhau được!”
“Nếu… nếu người chưa chết thì sao?”
“Thế thì hơi ngại thật, ta sẽ phải tìm chỗ khác để giấu tiền.”
…
Mẫu thân ta là người không thích để bản thân lâm vào cảnh ngượng ngùng.
Cho nên, đêm đó… người thật sự ra đi.
Kể từ hôm đó, ta không còn mẫu thân nữa.
2
Ta làm tang lễ cho người đúng như lời người dặn.
Thiêu xác, đập vụn xương, rải tro cốt.
Không mở tiệc, không đào mộ, không dựng bia.
Ta đứng bên bờ sông, khẽ hỏi: “Nương ơi, Tuấn Tú rất nghe lời đúng không?”
Đáp lại ta, chỉ có tiếng nước róc rách của con sông nhỏ.
Sau khi nương đi, ta tiếp quản nghề nấu rượu của người.
Rượu của nương ta không giống thứ tửu đục thường thấy. Dù là rượu mạnh hay rượu hoa quả, đều trong vắt như nước, hương vị tuyệt hảo, chưa từng lo ế hàng.
Lúc mới bắt đầu bán rượu, cũng có kẻ tới gây sự. Nhưng nương ta vốn có chỗ dựa.
Tửu lâu nổi danh nhất trong thành – Hương Mãn Lâu – phía sau chính là tiểu thư của phủ Doãn thành Phụng Thiên: Liễu Tranh.
Sau khi nương ta hợp tác cùng nàng ấy, từ đó không ai dám làm càn.
Dì Liễu là người thân thiết nhất với nương ta. Sau khi người mất, dì nhìn ta cô độc một mình, vô cùng thương cảm.
Dì hỏi ta có muốn dọn lên thành ở không, sau này ở luôn tại Hương Mãn Lâu, ăn ở đầy đủ, lại được trả công, dưỡng già cũng lo.
Ta động lòng lắm, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Bởi vì ta vẫn muốn ở gần mẫu thân một chút.
Bận rộn suốt mấy tháng trời, nhưng ta vẫn không ngừng nhớ nương.
Mỗi lần nghĩ đến người, ta lại ra bờ sông, đứng đó thủ thỉ trò chuyện với người.