Chương 7 - Người Cứu Hỏa Và Lễ Cưới Đổ Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh là đàn anh tôi quen trong thời gian du học ở Luân Đôn, gặp nhau lần đầu trong một triển lãm thiết kế.

Sau đó phát hiện cả hai cùng thích lang thang ở khu phố cổ, cùng mê sưu tầm tem cũ.

Rồi từ những điểm chung nhỏ nhặt ấy, chúng tôi bên nhau lúc nào không hay.

Kết hôn được hai năm, con gái An An cũng đã hơn một tuổi rưỡi, tròn trịa đáng yêu như một viên kẹo nhỏ.

Ánh mắt Đoạn Dã dừng lại nơi bàn tay Lục Dực đang ôm eo tôi, rồi chuyển sang gương mặt An An.

Đồng tử anh co rút lại, giọng khàn khàn:

“Đây là… con của em?”

“Ừ.” Tôi khẽ gật đầu, giọng bình thản. “Con gái tôi — bé An An.”

Tôi xoa đầu con bé, mỉm cười dịu dàng. “Còn đây là chồng tôi — Lục Dực.”

Lục Dực gật đầu nhẹ, coi như chào xã giao.

Khuôn mặt Đoạn Dã dần tái nhợt, môi run lên:

“Em… kết hôn rồi?”

“Ừ. Bọn tôi làm lễ ở Luân Đôn.”

“Thế còn WeChat của em…” Anh nói đến đó thì im bặt.

Có lẽ anh chợt nhớ ra, tôi đã chặn anh từ lâu.

Còn tài khoản phụ mà anh lén theo dõi suốt ba năm qua — ngoài chế độ “ba ngày hiển thị”, chẳng có gì khác ngoài khoảng trắng trống rỗng.

“Tôi đổi tài khoản rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

Tô Mạn bỗng phá lên cười, cười đến mức nước mắt cũng trào ra:

“Đoạn Dã, nhìn đi! Người ta giờ đã có chồng có con, còn anh vẫn ngu ngốc chờ đợi!

Anh tưởng cô ta quay lại là vì anh à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Đoạn Dã chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi.

Ánh sáng trong mắt anh tắt dần, như đốm than bị nước mưa dập tắt.

“Bao giờ…?” Anh khàn giọng hỏi.

“Hai năm trước.” Lục Dực thay tôi đáp, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng bảo vệ. “Chúng tôi đi đây.”

Anh nắm tay tôi quay người rời đi.

Phía sau, dường như Đoạn Dã nói gì đó thật khẽ, nhưng tiếng nức nở của Tô Mạn đã lấn át hoàn toàn.

Ra khỏi cửa sân bay, ánh nắng buổi trưa chiếu rọi xuống vai.

An An vươn tay nghịch tóc tôi, cười khanh khách.

Lục Dực cúi đầu, hôn lên trán tôi:

“Mệt rồi à?”

Tôi khẽ lắc đầu, trong đầu chợt vang lên giai điệu một bài hát cũ mà tôi nghe trên radio mấy hôm trước:

“Sau này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra trong nước mắt,

Có những người — một khi bỏ lỡ, là mãi mãi không quay lại.”

Thật ra, tôi đã sớm hiểu rồi.

Bỏ lỡ không phải là tiếc nuối, mà là giải thoát.

Câu chuyện của Đoạn Dã, sớm đã kết thúc vào khoảnh khắc tôi bước qua cổng an ninh ba năm trước.

Chúng tôi từng có một quá khứ nồng cháy, nhưng định sẵn không có tương lai đi cùng nhau.

Như vậy cũng tốt.

Hôm đó, ba người chúng tôi vừa cười vừa nói chuyện rời khỏi sân bay, chẳng ai để tâm đến màn kịch rối rắm của Đoạn Dã và Tô Mạn phía sau.

Người cũ, chuyện cũ, đáng ra nên khép lại từ lâu rồi.

Nhưng không ngờ, buổi chiều hôm đó đã truyền đến tin: Tô Mạn cắt cổ tay tự tử.

Ban đầu, Đoạn Dã còn tưởng cô ta lại giở chiêu trò khổ nhục kế để được thương hại, chẳng mấy để tâm.

Cho đến khi đồng nghiệp của anh ta đến nhà đưa tài liệu, mới phát hiện cô ta đã nằm bất động trong vũng máu ở phòng tắm, không còn hơi thở.

Người đồng nghiệp sau khi báo cảnh sát, lao đến trạm cứu hỏa như phát điên, tát cho Đoạn Dã một cái ngay trước mặt mọi người:

“Anh biết rõ tâm lý cô ấy không ổn, sao không trông chừng kỹ hơn?”

“Hồi đó vì anh mà cô ấy suýt chết, giờ thì chết thật rồi, anh hài lòng chưa?”

“Không yêu có thể chia tay, nhưng tại sao phải dồn người ta đến đường cùng?”

Đồng nghiệp ấy mắt đỏ hoe, gào lên trong nghẹn ngào, đem hết mọi uất ức Tô Mạn chịu đựng suốt ba năm trút ra một lần.

Cả đơn vị xôn xao bàn tán.

Không ai còn muốn nói chuyện với Đoạn Dã, thậm chí gặp anh ta ngoài hành lang cũng né tránh.

Sự việc ầm ĩ quá mức, cộng thêm trước đó anh ta đã bị điều về hậu cần vì nhiều lần sai phạm, cấp trên trực tiếp ra quyết định — sa thải.

Ba mẹ Đoạn Dã đến cổng đơn vị khóc suốt cả ngày.

Chuyện lan ra khắp khu tập thể cũ.

Đến mấy cô bán rau ngoài chợ cũng thì thầm chỉ trỏ sau lưng anh ta.

Khi ba mẹ kể lại những chuyện này, tôi đang gọt táo cho An An.

Vỏ táo mảnh dài, liền mạch, không đứt.

“Cũng là con đường do chính anh ta chọn thôi.” Tôi thái táo thành từng miếng nhỏ, đưa cho con gái. “Ngay từ khi anh ta đưa ra lựa chọn đó, đã nên lường trước sẽ có ngày như hôm nay.”

Người phản bội, sớm muộn gì cũng phải trả giá cho lựa chọn của chính mình.

Tôi không hỏi thêm gì về Đoạn Dã nữa, chỉ lặng lẽ đặt vé đi Disney cho An An.

Sáng hôm sau, cả nhà ba người chúng tôi cùng xuất phát đi công viên giải trí.

Trên vòng xoay ngựa gỗ, An An cười rạng rỡ như một đóa hoa nhỏ.

Lục Dực đứng bên dưới cầm máy ảnh, ánh nắng chiếu xuống người anh, ấm áp và vững chãi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)