Chương 4 - Người Cứu Hay Kẻ Sát Nhân
“Tôi còn thắc mắc, nhà họ tầng thấp thế sao bị thổi ra ngoài, hóa ra là muốn vu oan đòi tiền à!”
“Chuyện kiểu này nhà họ không phải lần đầu, hậu quả gì cũng là tự họ chuốc lấy thôi, chúng ta đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Lập tức, thế bế tắc bị phá vỡ.
Mọi người dựa vào điểm này mắng chửi Vương Đạt Phong và Lâm Thu Nguyệt té tát.
Ban quản lý cắt luôn nước điện nhà họ.
Còn lưu chứng cứ, nói sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo họ ngược đãi trẻ em.
Hai vợ chồng lúc này mới cụp đuôi đồng ý đón con.
Nhưng tôi chờ mấy phút, vẫn không nghe động tĩnh gì bên ngoài.
Một lúc sau, Lâm Thu Nguyệt nói trong nhóm rằng cửa không mở được.
Cô ta đang vu oan tôi.
Tôi trực tiếp dùng điện thoại điều khiển mở khóa cửa từ xa.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân tiến lại.
Nhưng không phải ra ban công.
Mà là chui vào trong bếp của tôi!
“Chồng ơi, bên này có đồ ăn vặt, mau mang đi!”
“Con nhỏ này thật ích kỷ, dám giấu nhiều đồ ngon thế mà không chia cho chúng ta, còn chúng ta cho nó mượn tường nhà mình nữa chứ!”
Lời nói này thật sự làm tôi buồn cười.
Đây không phải lần đầu họ nói bức tường phòng khách nhà tôi là họ “cho mượn” và nhiều lần lấy lý do quái dị đó để đòi tiền tôi.
Lúc này, họ đã sắp chuyển sạch vật phẩm trong bếp tôi.
Tôi bảo cô bé rằng bố mẹ nó đang ở phòng khách.
Nó há to miệng gào lên.
Hai vợ chồng kia vẫn không dừng tay, ôm đồ đi thẳng ra cửa.
Khi gần đến cửa, Lâm Thu Nguyệt liếc nhìn ra ban công.
“Chồng ơi, Hồng Hồng phải làm sao đây?”
Vương Đạt Phong thản nhiên buông một câu:
“Cứ làm theo ý mà làm, dù sao ông đây cũng không để con nhỏ kia xoay ông như chong chóng. Một đứa con gái chỉ tổ tốn tiền, chết thì càng hay, ông đây còn có lý do đòi con nhỏ đó bồi thường. Đến lúc đó, chúng ta sinh thêm một đứa con trai, chẳng phải nuôi một đứa con trai còn sướng hơn nuôi đứa tốn tiền sao?”
Vẻ do dự trên mặt Lâm Thu Nguyệt lập tức biến mất, cười gật đầu:
“Đúng là anh đầu óc tỉnh táo.”
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai vang lên đến cực điểm, kèm theo một tiếng “bịch” nặng nề của vật rơi xuống.
Ngoài ban công, ngoài tiếng gió gào thét ra, không còn âm thanh nào khác.
4
Tin nhắn nhóm bùng nổ.
Vô số người chứng kiến gửi video quay được vào nhóm.
【Tội nghiệp quá, thật quá đáng thương. Đứa bé trước bị gió hất vào tường, sau đó rơi xuống mái kính tầng một, cuối cùng mới rơi xuống đất.】
【Rốt cuộc là sao vậy? Cha mẹ đứa bé không phải đã qua cứu rồi sao?】
【Nhà ở tầng một kia xui quá, đang yên lành tự dưng thành nhà có người chết.】
Một lúc lâu sau, Lâm Thu Nguyệt mới khóc lóc phát biểu trong nhóm:
“Mọi người làm chủ giúp tôi với, vừa nãy tôi với chồng qua nhà bên cứu con, mà khóa cửa không mở được!”
“Tôi nhớ ra rồi, mấy hôm trước con gái tôi nghịch một chút, lỡ tay hắt nước lên cô bé Ôn Lạc Sở kia, lúc đó cô ấy đã nói sẽ giết con gái tôi, nhất định là cô ấy cố ý!”
“Con gái tội nghiệp của tôi ơi, nó mới tí tuổi đầu, đời còn chưa kịp bắt đầu, giờ chúng tôi biết làm sao đây?”
Cô ta gửi vào nhóm một đoạn video.
Trong video, Vương Đạt Phong vốn ngày thường hống hách ngang ngược, giờ đang nằm úp sấp trên người cô bé khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng, điên cuồng dập đầu xuống sàn.
“Ông trời ơi, nếu muốn lấy mạng thì lấy mạng con đi, mau trả con gái lại cho con đi!”
“Con biết ngày thường con có hơi quá đáng với hàng xóm, là vì nhà con thật sự quá nghèo, con bất đắc dĩ mới tìm cách ăn nhờ ở đậu thôi, cũng chỉ vậy mà, xin đừng báo ứng tội lỗi con lên con gái con, con xin người, mang con đi thay nó đi!”
Phải thừa nhận, hắn ta có vài phần diễn xuất.
Cảnh này khiến người không biết chuyện cũng khó tránh khỏi rơi lệ.
Dần dần, phát ngôn trong nhóm nghiêng về phía họ.
Đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía tôi.
【Ôn Lạc Sở, cô cũng quá đáng quá rồi đó, bình thường có mâu thuẫn là một chuyện, đây là chuyện sống chết, sao cô lại cố ý bỏ mặc người ta?】
【Bình thường nhìn hiền lành yếu đuối, không ngờ lòng dạ độc ác như vậy, thật ghê tởm.】
【Cô tuy không trực tiếp giết chết đứa bé, nhưng là hung thủ trăm phần trăm, cô phải chịu trách nhiệm!】
Rất nhanh, ban quản lý tung ra đoạn trò chuyện với tôi, cắt đầu cắt đuôi, chỉ chụp màn hình phần tôi từ chối cứu người.
【Về việc cứu Vương Tiểu Hồng, ban quản lý chúng tôi đã tận tâm tận lực, thật sự là cô Ôn Lạc Sở không chịu phối hợp mới dẫn đến bi kịch. Chúng tôi vô cùng thương cảm nỗi đau của cha mẹ đứa trẻ, nhưng cha mẹ đứa trẻ hiểu cô Ôn còn trẻ, không nỡ để cô phí hoài tuổi xuân trong tù, nên đặc biệt nới tay.】
Sau đó, họ đưa ra vài yêu cầu:
【Sau khi bàn bạc, anh Vương và chị Lâm nói rằng, chỉ cần cô Ôn làm đủ những điểm sau đây, thì sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.】
【Thứ nhất, trước khi vợ chồng anh Vương có thai lần nữa, cô Ôn phải gánh vác nghĩa vụ của Tiểu Hồng, mỗi ngày trước mặt vợ chồng anh Vương phải “tận hiếu”, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nấu ăn, làm việc nhà, bỏ tiền đưa họ đi du lịch…】
【Thứ hai, sau khi chị Lâm mang thai, cô Ôn phải gánh toàn bộ chi phí của đứa bé đến khi trưởng thành.】
【Thứ ba, nếu cô Ôn không làm được hai điều trên, thì phải một lần bồi thường cho anh Vương và chị Lâm tổng cộng hai triệu tệ thiệt hại.】
【Thứ tư, tang lễ của Tiểu Hồng và mọi chi phí khác sẽ do một mình cô Ôn chịu, điều này không được từ chối.】