Chương 6 - Người Cung Nữ và Những Ngày Tháng Khó Quên
Hoàng hậu bưng bát thuốc đến, cười dịu dàng:
“Là người mới, tên Trần Thu Thu. Từ nay để nó làm tư tẩm nữ quan cho ngươi, có được không?”
Lời ấy khiến thái tử đỏ bừng mặt.
Mà mặt ta thì trắng bệch.
Tư tẩm nữ quan — chính là kẻ được chỉ định nằm bên, hầu hạ thái tử… sưởi giường.
08
Thái tử có bệnh.
Không phải ta mắng hắn, mà thật sự là có bệnh.
Hắn mắc một chứng mất hồn quái lạ, khi bệnh phát tác, vừa tỉnh dậy là chẳng biết mình trở về mấy tuổi.
Có lúc bảy, có lúc mười.
Đêm đó, hắn lại trở về mười sáu tuổi.
Ta thầm than: may mà không phải ba tuổi.
Nếu hắn lột quần tè dầm trước mặt mọi người, ta nên nhìn hay không nên nhìn đây?
Nghe ta trêu, Phó Minh Khởi đỏ mặt tía tai, vội bịt miệng ta, khẽ gắt:
“Đừng nói nhăng nữa! Để dì mẫu nghe thấy, e rằng lấy mạng ngươi mất!”
Ta gạt tay hắn, liếc mắt:
“Giờ chúng ta tính sao? Hoàng hậu đã chỉ định ta làm tư tẩm nữ quan cho thái tử, đâu phải chuyện đùa.”
Ngày hôm sau, ta liền dọn sang Đông cung.
Ngay cả Trần ma ma cũng quay lại làm ma ma quản sự trong Đông cung.
Nhìn cục diện này, nếu ta sơ suất, đầu Trần ma ma ắt sẽ rơi để thay ta chịu tội.
Ta hồi tưởng gương mặt thái tử — thật sự giống Phó Minh Khởi đến sáu, bảy phần.
Phó Minh Khởi buồn bã thở dài:
“Ta cũng chẳng rõ vì sao dì mẫu làm vậy. Nhưng mẫu thân ta đã đến, người giỏi nhất là đấu lại dì mẫu, yên tâm, rồi sẽ có lời giải thích.”
Chúng ta ngồi trong sân trung cung, chờ đợi.
Vượng Tài không biết từ đâu chạy ra, cắn ống tay áo của Phó Minh Khởi.
Chúng ta nhổ một cọng cỏ, trêu nó chơi.
Vượng Tài nhào tới liếm tay ta.
Phó Minh Khởi khẽ đưa chân đá nó ra.
Nó lại lăn ngửa bụng, kêu ư ử không dứt.
Ta gãi bụng nó, mỉm cười:
“Vượng Tài, cha ngươi không bắt nạt ngươi đâu, đang trêu ngươi đấy.”
Phó Minh Khởi húc nhẹ vai ta:
“Thế ai là mẹ nó?”
Ta véo tai hắn:
“Ngươi nói xem?”
Hắn giả vờ ngơ ngác:
“Ta không biết.”
Chúng ta đang đùa giỡn, phía sau bỗng vang tiếng ho khan.
Quay đầu lại, thấy hoàng hậu và phu nhân họ Phó đang đứng nhìn.
Chúng ta vội ném cỏ, thẳng lưng đứng dậy.
Phó phu nhân “phì” cười:
“Xem hai đứa kìa, đúng là trời sinh một đôi. Tỷ tỷ à, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ để tùy mệnh trời thôi.”
09
Hoàng hậu vẽ cho ta một chiếc “bánh vẽ”.
Bà bảo ta hầu hạ thái tử, trong cơn bệnh hãy ở bên bầu bạn.
Một năm sau, nếu ta nguyện gả cho Phó Minh Khởi, bà sẽ ban hôn.
Nếu không, sẽ ban vàng bạc châu báu, ruộng đất, cho ta vinh hoa hồi hương.
Tất nhiên, ta vốn không có quyền từ chối.
Tính mạng của ta và Trần ma ma còn nằm trong tay hoàng hậu.
May mắn thay, thái tử không phát bệnh thường xuyên.
Ta ngồi sau rèm, vụng trộm cho Vượng Tài ăn, lén ngó ra ngoài.
Thái tử đang ngồi bên án xem tấu chương.
Hắn rất siêng năng.
Từ sớm đã giúp hoàng thượng xử lý chính sự.
Ngày nào cũng bận rộn.
Bảo sao có lúc hắn cùng Phó Minh Khởi tráo thân phận, lén trốn ra ngoài hít thở.
Gần đây hoàng hậu đang lo việc tuyển tú cho thái tử.
Ta thấy hắn cũng chẳng mấy bận tâm.
Tranh họa các tiểu thư các phủ treo trong thư phòng đã lâu, chẳng thấy hắn lật xem.
Thái tử cầm chén trà, nhìn đi nhìn lại.
Cuối cùng không nhịn được, gọi:
“Trần Thu Thu! Ra đây!”
Ta vội buông Vượng Tài, lật đật chạy ra.
Thái tử trừng mặt:
“Có nữ quan nào như ngươi không? Chỉ biết cho chó ăn, ngay cả chén trà cũng không dâng cho cô!”
Lúc này ta mới để ý, môi hắn khô nẻ, liền vội rót trà.
Hắn nhíu mày, bóp trán:
“Cô từ trước chưa từng uống trà nguội, uống vào sẽ hại tỳ vị. Ngươi rốt cuộc được dạy dỗ thế nào mà vào Đông cung hầu hạ? Những phép tắc này, chẳng ai dạy ngươi ư?”
Ta do dự, rồi quỳ xuống.
Than thở: thái tử sau khi bệnh khỏi, quên hết đêm ấy chính hắn gật đầu để ta lưu lại.
Thôi, quỳ thì cứ quỳ.
Ta cúi đầu ủ rũ:
“Điện hạ, chi bằng ngài đuổi nô tỳ đi thôi.”
Thái tử nghiêm mặt kéo ta đứng lên, chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà nói:
“Gặp chút khó khăn liền nghĩ tới lùi bước, đó là thái độ xử thế của ngươi sao? Không biết, không hiểu, thì chẳng lẽ không biết học? Ở Đông cung này, chẳng lẽ không tốt hơn ngự thiện phòng gấp trăm lần? Hay là ngươi cảm thấy, ở Đông cung mất tự do, chẳng thể tùy tiện chạy đi cùng Minh Khởi vui đùa nữa?”
…
Ta ngó hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn cau mày:
“Nói! Trước mặt Minh Khởi ngươi liến thoắng, sao tới trước mặt cô lại thành kẻ câm thế này?”
Ta cắn răng đáp:
“Điện hạ, Minh Khởi là người ta yêu. Ngài là chủ tử của ta. Hai người làm sao có thể so sánh được?”
Từ ngày ta đến Đông cung, hắn mở miệng khép miệng đều là “Minh Khởi thế này, Minh Khởi thế kia”.
Ta cũng chẳng hiểu, hắn sao thích so bì với Phó Minh Khởi đến thế.
Nhìn gương mặt hắn sầm xuống, ta vội chữa:
“Tất nhiên rồi! Nô… nô tỳ không có ý coi thường ngài. Ý nô tỳ là…”
Càng nói càng sai.
Sắc mặt hắn càng thêm u ám.
Ta tiu nghỉu, thôi, ta vốn chẳng giỏi nịnh hót chủ tử.
Khó trách Trần ma ma thường bảo: với tính tình này, chỉ nên chui rúc ở ngự thiện phòng mới sống yên được.
Bà từng chạm trán ta, thở dài:
“Ngươi à, người thì quỳ, mà hồn thì đứng. Trời sinh không phải để làm nô tài. Đôi khi ta cũng kỳ lạ, ngươi nhỏ tuổi đã nhập cung, sao đến giờ vẫn ngây ngốc thế này.”