Chương 6 - Người Cũ Quay Về
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Giám đốc liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, hai người lập tức tiến lên, một trái một phải chặn trước mặt Tần Uyển.
“Cô Tần, nếu Tổng giám đốc Phó không đứng ra, thì số tiền này — chỉ còn cách để cô tự lo thôi.”
Ba mươi tỷ.
Với Phó Thừa Dịch, là phá sản.
Với Tần Uyển, là tận cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng, không còn đường lui, cô ta cũng run rẩy nhìn về phía tôi:
“Xin… lỗi…”
Tôi cúi đầu liếc nhìn đồng hồ:
“Tôi cũng không muốn để hai người làm chậm trễ buổi đấu giá thêm nữa.”
“Được, tôi có thể sửa.”
Cả Tần Uyển và giám đốc đều nhẹ nhõm thấy rõ, tưởng mọi chuyện coi như kết thúc.
Tôi nhìn về bóng lưng Phó Thừa Dịch đang đứng cách đó không xa:
“Nhưng tôi có vài điều kiện.”
Giọng tôi vang lên khiến anh ta dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.
“Thứ nhất, chiếc long bào này tôi sẽ cố gắng phục chế. Nhưng nếu sau khi sửa xong mà giá đấu không đạt đủ ba mươi tỷ, anh, Phó Thừa Dịch, phải bù phần chênh lệch.”
“Thứ hai, ngày mai, tôi muốn thấy anh và cô Tần Uyển, xuất hiện trang nhất chuyên mục tài chính, chính thức đăng báo xin lỗi tôi và chiếc quốc bảo này — vì sự ngu dốt và ngạo mạn của các người hôm nay.”
“Cô nằm mơ đi!” Tần Uyển gào lên.
Tôi phớt lờ, chậm rãi giơ ba ngón tay, nói ra điều kiện cuối cùng — cũng là nhát dao chí mạng nhất:
“Thứ ba, chuyển nhượng 10% cổ phần Tập đoàn Phó thị, vô điều kiện, cho Quỹ bảo tồn di sản văn hóa quốc gia — để hỗ trợ những người trẻ như tôi, tiếp tục gìn giữ tinh hoa dân tộc.”
“Từ nay về sau, giữa tôi và anh — không ai nợ ai.”
Tôi nghiêng đầu nói vài câu với giám đốc, sắc mặt ông ta lập tức tái mét. Không do dự, ông ta ngay lập tức làm theo ý tôi — sa thải toàn bộ những kẻ hôm qua đã ra tay lỗ mãng.
Ngày hôm sau, trang nhất chuyên mục tài chính,
xuất hiện bản xin lỗi công khai có chữ ký liên danh của Phó Thừa Dịch và Tần Uyển, lời lẽ vô cùng khiêm nhường, mất hết thể diện.
Ngay sau đó là tin tức cổ phiếu của Tập đoàn Phó thị lao dốc không phanh.
Phó Thừa Dịch, chỉ sau một đêm, từ “thiên chi kiêu tử” trở thành trò cười trong giới đầu tư.
Tôi từng nghĩ, đến đây là xong rồi.
Nhưng không ngờ, tôi vẫn đánh giá anh ta quá nhân từ.
Anh ta không dám chọc giận tôi — hoặc đúng hơn là không dám chọc giận sư phụ tôi.
Thế nên, anh ta quay sang ra tay với gốc rễ của tôi — chính là quê nhà tôi: Giang gia ở Tô Châu.
Anh ta điều động tất cả các mối quan hệ và nguồn lực, điên cuồng điều tra về tôi.
Một gia tộc đã suy tàn bám trụ ở khu phố cổ Tô Châu,
giữ gìn mấy căn nhà cổ và một xưởng thủ công nhỏ, sống bằng cái gọi là buôn bán vải vóc truyền thống.
Anh ta tin chắc rằng, chỗ dựa duy nhất của tôi là lão Cố, còn nhà họ Giang chẳng qua chỉ là một trái hồng mềm dễ bóp nát.
Một buổi chiều rất bình thường, tôi đang trong xưởng, chăm chú nghiên cứu một bức thêu hoa điểu thời Tống.
Thì điện thoại chú họ tôi gọi đến.
“Vãn Sinh! Không ổn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Có người muốn cưỡng chế tháo dỡ tổ trạch và xưởng nhà mình!”
Tôi nắm chặt điện thoại, lập tức bật dậy:
“Cái gì?”
“Bọn họ nói đây là dự án cải tạo khu phố cũ do chính quyền chủ trì, muốn san bằng hết để xây trung tâm thương mại! Mức đền bù đưa ra, đến cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi!”
Giọng chú tôi nghẹn lại như muốn khóc.
“Chúng ta không đồng ý thì họ ngày nào cũng cho người tới quấy nhiễu, tạt sơn đỏ lên tường, ném chuột chết vào sân! Hôm nay còn đẩy ông Vương trông nhà té ngã, giờ đang nằm ICU cấp cứu.”
Người trong dòng chính Giang gia đã rời quê từ nhiều năm trước,
vậy nên hắn nhắm vào những thân thích họ hàng và người quen đang trông giữ tổ nghiệp.
Anh ta tưởng mình động vào một gia đình nhỏ vô danh,
nhưng không biết rằng, anh ta đang động vào mạch sống của cả giới thêu thùa đất Giang Nam.
Tôi lập tức đặt vé máy bay sớm nhất về Tô Châu.
Máy bay vừa hạ cánh, tôi bắt taxi tới thẳng khu phố cổ quen thuộc.
Từ xa, tôi đã thấy tổ trạch nhà mình bị vây kín.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen, bặm trợn, đang giăng dây cảnh giới trước cổng nhà tổ.
Dẫn đầu là một tên quản lý dự án bóng bẩy tóc vuốt ngược, tay cầm xấp tài liệu, đứng ngạo nghễ hống hách.
“Đã nói rồi, đây là dự án của chính quyền! Trong ba ngày phải dọn sạch! Không thì cưỡng chế thi công!”
Vài chú bác họ xa và hàng xóm tốt bụng đang trông giữ nhà, giận đến run cả người mà không thể làm gì.