Chương 1 - Người Cũ Quay Về
Phó Thừa Dịch quỳ một gối xuống, đang chuẩn bị đeo lên tay tôi chiếc nhẫn kim cương hồng to bằng trứng chim bồ câu,
Thì màn hình lớn bất ngờ nhảy ra một dòng chữ: “Thừa Dịch, em đã quay về rồi.”
Ngay sau đó, giọng nói của Tần Uyển vang lên khắp đại sảnh tiệc qua hệ thống âm thanh: “Em cứ nghĩ anh sẽ đợi em. Bây giờ, anh còn muốn cưới cô ta nữa không?”
Gần như cùng lúc đó, anh ta buông tay tôi ra, hơi thở rối loạn: “Vãn Sinh, anh chỉ đi gặp cô ấy một chút rồi quay lại.”
Không đợi tôi đáp, anh ta đã quay đầu bỏ đi không một chút do dự.
Tôi trở thành trò cười cho cả thành phố, đêm đó tự mình rời khỏi nơi ấy.
Một năm sau, tại một buổi đấu giá đỉnh cao.
Tôi đang ngồi trên chiếc ghế nhựa, khẩn trương phục chế một món đồ thêu cổ.
Phó Thừa Dịch tay khoác tay Tần Uyển, bất ngờ chạm mặt tôi.
Anh ta nhìn đôi tay chi chít vết kim châm và bộ quần áo giản dị của tôi, cau mày chặt:
“Giang Vãn Sinh, sao em lại sống thành ra thế này?”
“Đừng quên, em từng là nữ chủ nhân nhà họ Phó. Giờ em ở đây phơi mặt làm mấy chuyện tay chân thô ráp này, làm mất mặt anh biết bao.”
Tôi đẩy gọng kính, nhìn rõ người vừa đến, rồi lại cúi đầu tập trung vào công việc trong tay.
“Có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói, bây giờ tôi đang bận.”
Chiếc áo bào đơn thêu rồng mây bằng kỹ thuật cức ti cổ này, niên đại đã lâu, hư hại nghiêm trọng, ngoài tôi ra không ai có thể phục hồi.
Đây chính là món bảo vật được đấu giá cuối cùng tối nay, trị giá ba mươi tỷ.
1
“Ồ, giờ đến mức phải dùng cách này để thu hút sự chú ý của Thừa Dịch à? Đáng tiếc thay, người anh ấy yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là tôi.”
Tần Uyển bước nhanh lên trước, vươn tay định giật lấy món thêu trên đùi tôi.
Tôi nghiêng cổ tay, khẽ né người, khiến cô ta chụp hụt.
“Không cho tôi xem thử tác phẩm của cô chút à~”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, chẳng có lấy chút thành ý. Tôi đâu có mù mà không nhận ra.
“Cô Tần, thứ này là hiện vật đấu giá hôm nay, giá trị không nhỏ đâu. Lỡ làm hỏng, cô không đền nổi đâu.”
Tôi nói thẳng trước bao người, khiến mặt cô ta lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô ta chỉ tay vào món thêu, giọng chanh chua đầy đố kỵ:
“Chỉ là mảnh vải nát? Màu xám xịt, đường kim lộn xộn, loại hàng rác rưởi thế này mà cũng dám đem đi đấu giá?”
“Tôi từng xem qua tác phẩm “Cẩm Lý Sao” của bậc thầy Tô thêu – lão Trần, đó mới gọi là nghệ thuật! Còn cái này? Không xứng xách giày cho “Cẩm Lý Sao”!”
Tôi gật đầu, bình thản: “Đúng là không tệ.”
Lão Trần là học trò tôi, bức “Cẩm Lý Sao” đó chính là lễ ra mắt khi ông ấy bái sư.
Đáng tiếc, trình độ vẫn không bằng nổi một phần nghìn món tôi đang cầm trong tay.
“Tôi nhắc nhẹ thôi, mảnh vải ‘nát’ cô khinh thường này đủ để mua lại toàn bộ Tập đoàn Phó thị.”
Tôi nhìn về phía Phó Thừa Dịch, giọng điệu bình tĩnh:
“Quản cho chặt người của anh đi, sơ sẩy một cái, e rằng anh sẽ mất trắng cả gia sản đấy.”
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo:
“Giang Vãn Sinh, cô tưởng bịa ra mấy lời dọa người là tôi sẽ tin à?”
Anh ta bật cười khinh thường:
“Một đứa con gái quê không nghề không nghiệp, rời khỏi tôi rồi, đúng là sống chẳng ra gì.”
“Xét tình cũ, tôi có thể cho cô một khoản tiền, hoặc sắp xếp cho cô một chân lao công ở Phó thị. Ít ra còn hơn phải ngồi đây vá quần áo cho người khác.”
Tôi không hề dừng tay, kim chỉ vẫn đều đều như thể lời anh ta là gió thoảng bên tai.
Trong đầu tôi chợt hiện lại cảnh tượng một năm trước.
Khi ấy, tôi từng dựa vào lòng anh ta, nửa đùa nửa thật nói:
“Thật ra nhà em ở Tô Châu cũng khá có tiếng, chuyên xử lý mấy món vải vóc cổ.”
Anh ta khi đó còn đang bận xem bản tin tài chính, mắt không rời khỏi màn hình:
“Buôn bán vặt ấy thì làm sao sánh được với Phó thị? Sau này em là phu nhân nhà họ Phó, không cần biết mấy thứ đó đâu.”
Anh ta đâu có hiểu, nhà tôi – Giang gia vùng Giang Nam, chưa bao giờ buôn bán,
Chúng tôi chỉ “gìn giữ quốc bảo”.
Tần Uyển mất kiên nhẫn, ngoắc tay với nhân viên phục vụ:
“Phục vụ, chỗ các người là nhà đấu giá kiểu gì vậy? Ai cũng được cho vào à?”
“Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài? Đứng đây ngứa mắt chết đi được!”
Nhân viên liếc nhìn cô ta rồi lại nhìn tôi, mặt mày lúng túng khó xử.
Phó Thừa Dịch xoa đầu cô ta, dỗ dành:
“Ngoan, đừng giận, loại người thế này không đáng để em bận tâm.”
Được rồi, tôi “không đáng”. May mà năm xưa chưa kịp cưới nhau, chứ không giờ chắc tôi đập đầu vào tường vì hối hận mất!
Anh ta rút từ túi áo vest ra một cuốn séc, soạt soạt viết một hàng số, xé ra, đưa về phía tôi.
“Tôi biết em sống không tốt. Đây là một triệu, coi như bù đắp cho em.”
“Cầm tiền rồi rời khỏi đây đi, đừng làm mấy chuyện thấp kém mất mặt như thế nữa.”
Khoảnh khắc đó, tôi không thấy bị sỉ nhục gì cả, chỉ thấy buồn cười — đầu óc anh ta chắc xem phim tổng tài quá nhiều rồi? Ngốc thật rồi à?
Một triệu? Còn chẳng bằng lãi ngày hôm nay trong ví điện tử của tôi!
Tần Uyển thấy nhân viên không nhúc nhích, liền quay sang hét với quản lý vừa chạy tới theo tiếng động:
“Nhân viên các người không hiểu tiếng người à? Tôi là khách mời danh dự hôm nay đấy!”
“Nếu các người không đuổi cô ta đi, sau này Phó thị sẽ cắt đứt mọi hợp tác! Doanh thu cả chục triệu, tự mà cân nhắc đi!”
Quản lý toát cả mồ hôi, vội vã khom người xoa dịu:
“Cô Tần, cô bớt giận một chút đã!”
Rồi ông ta nghiêng người, khum tay bên miệng ra hiệu với tôi, căng thẳng nháy mắt ra dấu:
“Vị khách quý kia đang nghỉ ngơi trên lầu, nếu bị kinh động, cả nhà đấu giá chúng tôi cũng tiêu đời! Không ai gánh nổi đâu!”
Không dám đắc tội với Tần Uyển, quản lý lập tức trút giận sang phía tôi:
“Cô gì ơi, cô cũng nên soi gương xem mình là ai đi, đây là nơi cô nên đến à? Mau cút ra ngoài, đừng làm bẩn thảm của chúng tôi! Không thì để bảo vệ khiêng cô ra, lúc đó mặt mũi chẳng còn đâu!”
Tôi điềm nhiên đáp: