Chương 7 - Người Cũ Của Em Đã Không Còn Là Anh Nữa

Thắt lưng bó sát làm nổi bật vòng eo thon gọn, đội mũ lưỡi trai tông xuyệt tông.

Tôi nhìn kỹ, đó là đồng phục bảo vệ khu căn hộ của chúng tôi.

Nhưng bộ đồ mà người khác mặc thì lôi thôi, xuề xòa, đến lượt anh mặc lại trở nên gọn gàng, phom dáng đầy đặn, vai rộng lưng thẳng.

Hoàn toàn không giống bảo vệ khu dân cư.

Ngược lại, lại giống một đại tá đế quốc đang điều khiển phi thuyền rong ruổi khắp ngân hà.

Tóm lại, khí chất trên người anh ta – hoàn toàn không hợp với nơi này.

Tôi nhìn anh vài giây rồi hỏi:

“Anh là bảo vệ khu này à?”

Người đàn ông nhướng nhẹ chân mày, không đáp.

Tôi lại hỏi tiếp:

“Anh thấy bài ‘tuyển chồng’ của tôi nên đến ứng tuyển phải không?”

Lúc này anh ta mới khẽ gật đầu.

Ồ hố, xem ra người đầu tiên đến giành vị trí “ai đến trước được trước” đã lộ diện rồi.

Tôi tựa người vào khung cửa, nhướng mày:

“Đẹp trai thì anh có rồi đấy, còn ba điều kia: miệng ngọt, sống sạch sẽ, đạo đức tốt – chứng minh sao đây?”

Đôi mắt trong như pha lê của anh ta nhìn chằm chằm tôi mấy giây, y như một con robot đang bị treo máy.

Rồi đột nhiên, anh ta cúi người xuống… hôn tôi.

Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

“Vừa mới đủ tuổi trưởng thành, hàng mới ra lò, cam kết ngọt – không ngọt, miễn phí.”

Tôi có cảm giác người này đang giỡn mặt tôi.

Anh ta có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi thật, nhưng gương mặt đó thì chẳng giống người mới thành niên chút nào.

Cái hôn bất ngờ cũng không giống một “cậu trai mới lớn” sẽ làm.

Nhưng không sao. Gương mặt đẹp, nhìn ngầu, miễn có thể “ra oai” trước mặt Trần Đình Thâm là được.

Xem như tôi thuê một diễn viên lừa đảo.

Tôi hơi hất cằm lên:

“Họ tên?”

“Hồ Hệ.”

Tôi gật đầu:

“Mỗi tháng mười vạn tiêu vặt, thời hạn do tôi quyết định. Anh phải có mặt bất cứ lúc nào, phối hợp mọi màn diễn của tôi.”

Hồ Hệ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, không ý kiến gì.

Khi tôi còn đang phân vân có nên mời anh ta vào nhà hay không, thì từ phía cổng vang lên tiếng ồn ào.

Tôi quay đầu nhìn thì thấy hai người đang đứng dưới đèn đường, ngay ngoài cổng biệt thự.

Một người cười như không cười:

“Ảnh đế Phí vừa mới ôm cúp về còn chưa kịp lau bụi mà đã chạy thẳng đến đây, không sợ làm trầy, làm vỡ à?”

Người kia vẻ ngoài thì điềm đạm nhưng lời lẽ thì châm chọc không kém:

“Đạo diễn Từ cũng đâu có nán lại một giây, vứt cả chương trình giám khảo mà lao từ đầu kia đất nước đến Hằng Thành. Anh còn bỏ cả công việc mà đến, tôi lại sợ cúp của mình sứt mẻ chắc? Huống hồ, tôi còn muốn đưa cúp tới khoe với bạn cũ nữa kìa.”

“Ảnh đế Phí tới tìm bạn cũ à? Không khéo rồi. Tôi đến tìm vợ đấy, làm ơn tránh đường chút.”

“Đạo diễn Từ nói vậy thì không đúng. Tôi đến trước. Nếu phải tránh, thì cũng là anh tránh.”

Hai người một bên kéo cổng, mỗi người giành một nửa, không ai chịu nhường.

Tôi không rõ họ đang dùng bao nhiêu sức, nhưng chiếc cổng sắt rung “rầm rầm”, trông như thể chỉ cần một cú kéo nữa là gãy làm đôi.

Mà cổng còn chưa đổ, đã có người thứ ba xuất hiện.

Người đó quấn khăn che mặt, tay đút túi áo, thảnh thơi đi tới, không coi ai ra gì mà chen thẳng vào giữa hai người đang căng như dây đàn.

Anh ta định dùng thân mình mà tông thẳng qua cổng, trực tiếp vào nhà tôi.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào, đã bị ảnh đế Phí và đạo diễn Từ mỗi người giữ một cánh tay kéo lại:

“Định chơi trò ‘sâu trốn sau bức màn’ à? Biên kịch lớn Kiều ơi, nhìn anh trắng trẻo thư sinh vậy mà mặt dày thế, lòng cũng đen vậy sao?”

Biên kịch Kiều bị khống chế vẫn ra vẻ vô tội:

“Hả? Sao hai người lại nghĩ vậy? Tôi nghe nói chị A Duẫn định tái xuất, nên muốn viết một kịch bản riêng cho chị ấy, tôi chỉ đến bàn chuyện công việc thôi mà.”

“Thơm quá, trà xanh nồng nặc!”

“Nghe đạo lý nhiều quá phát ngấy rồi!”

“Đều là cáo già cả, bày trò ‘Liêu Trai chí dị’ làm gì cho mệt!”

“Chị ơi chọn em đi, em siêu ngọt luôn!”

Bên kia ba người vẫn đang giằng co chưa dứt, bên này lại có một người khác xông ra, vừa hét lớn về phía nhà tôi, vừa lao nhanh về phía cổng.

Rõ ràng anh ta đã thấy ba nhân vật máu mặt đang chắn trước cổng, nên dứt khoát không thèm đi cửa chính nữa, nhấc chân dài định leo qua hàng rào bên cạnh để vào trong.

Nhưng vừa mới bước một chân qua hàng rào, cổ áo anh ta đã bị ai đó tóm lại.

“Chị ơi, chọn em đi mà! Trên em còn có mẹ già, dưới em còn có chó cưng, em sẵn sàng hiến thân chỉ cần được đóng bảo hiểm! À mà thật ra chủ yếu là em ngưỡng mộ chị từ lâu rồi!”

“Không không không! Anh ta chưa đủ khổ! Chị ơi, em… em… em phải bán thân chôn cha! Chị chọn em đi! Tình cảm của em dành cho chị dâng trào như sông Trường Giang vậy!”

“Em bán thân chôn… cún cưng nhà em – Vượng Tài!”

“Em bán thân chôn Tiểu Cường của em!”

“Phi! Anh nói dối!”

“Phì! Anh vô liêm sỉ!”

“Là tôi đặt chân vào sân trước!”

“Là tôi… tóc mái vượt rào trước!”

“Anh vô lý!”

“Anh điên rồi!”

“%@¥&*!XUYF!”

“*&@#%xTSG!”

Phía ngoài cổng hỗn loạn như chợ vỡ, vài anh chàng người mẫu cao ráo vừa đến nơi đã lao vào giằng áo, ôm chân, khóa cổ, giật tóc nhau túi bụi.

Ba người ban đầu – đạo diễn, ảnh đế, biên kịch – thì vẫn tay siết tay, liên thủ chặn chặt cổng như cánh cổng thành, không ai được bén mảng lại gần.

“Chị ơi!”

“A Duẫn!”

“Trình Duẫn!”

“Chị nói gì đi chứ!”

Tôi đứng ngơ ngác nhìn một màn hỗn chiến trước mắt.

Không hiểu sao… lại giống như cảnh trong mấy bộ phim cung đấu thời hiện đại.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó.

Một chiếc xe van chuyên dụng cho nghệ sĩ chậm rãi dừng lại trước cổng nhà tôi.

Cửa xe vừa mở, một đôi chân dài mang giày cao gót bước xuống.

Người đó cong môi cười, tháo kính râm ra, đôi mắt đào hoa liếc tôi đầy tình cảm:

“A Duẫn à~ Giới tính đừng gò bó quá nha~”

Nếu có fan ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người đó — Thiên hậu lười biếng nổi tiếng, suốt ngày viện cớ “bận quá không mở show”, Diệp Trăn.

“Trăn Trăn…” Tôi từ trong hiên nhà bước ra, dở khóc dở cười.

Những người này, người thì là lưu lượng hàng đầu, người thì là thiên hậu, còn không thì là những chàng trai đẹp đến mức rối loạn nhịp tim.