Chương 13 - Người Cũ Của Em Đã Không Còn Là Anh Nữa
Tôi không nhắn lại.
Chỉ vài ngày sau, tôi cùng Hồ Hệ đến bệnh viện nơi Trần Đình Thâm đang nằm điều trị.
Hôm đó là ngày anh ta xuất viện.
Nhưng tôi đến không phải để thăm anh, mà là để đến khoa phụ sản.
Phụ sản ở tầng hai, còn khoa xương khớp thì ở tầng ba.
Khi tôi cầm phiếu khám thai bước vào thang máy, lại vừa vặn chạm mặt Trần Đình Thâm.
Anh ta ngồi trên xe lăn, trông thấy tôi thì sững lại — rõ ràng không ngờ sẽ gặp tôi ở đây.
Tôi thì ngược lại, đã đoán được từ trước, chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Tài xế của nhà anh ta đứng phía sau đẩy xe, trên tay còn xách một túi thuốc.
Qua lớp túi trong, tôi nhìn thấy bên trong có thuốc Tramadol.
Thuốc giảm đau.
Nghe nói dùng nhiều có thể khiến người ta mất kiểm soát, mơ hồ không rõ thực tại.
Mẹ của Trần Đình Thâm cũng đi cùng, tay xách bình giữ nhiệt, cúi đầu lải nhải với anh:
“Con coi con biến mình thành bộ dạng gì rồi đây?
Về nhà cũ nghỉ ngơi dưỡng chân đi, mẹ bảo dì nấu canh xương cho con.”
Nhưng thấy anh ta hoàn toàn không để tâm, bà ta mới nhìn theo ánh mắt anh, quay đầu nhìn về phía tôi.
Cả người bà khựng lại.
Phải mất vài giây mới hoàn hồn, rồi cau mày nói:
“Cô đến đây làm gì?”
Tại khoa sản? Có thai rồi à? Con của A Thâm nhà chúng tôi, hay là cô lang chạ bên ngoài đến mức mang bầu?”
Nói rồi bà ta còn cố tình liếc mắt đầy ám chỉ về phía Hồ Hệ đang đứng sau lưng tôi.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, đỡ lại kính râm rồi bước thẳng vào thang máy.
Mẹ Trần thấy tôi lạnh nhạt cũng không muốn làm trò cười cho người khác, chỉ trợn trắng mắt rồi im lặng.
Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, Trần Đình Thâm mới gọi tôi lại:
“A Duẫn, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Trúng ý tôi rồi.
Chúng tôi đi riêng đến công viên gần bệnh viện.
Trần Đình Thâm siết chặt ngón tay, khàn giọng hỏi:
“Em… em đang mang thai con anh sao?”
Tôi đứng trên cao nhìn xuống, trước mặt là chiếc xe lăn anh ta đang ngồi. Tay buông lỏng, xấp giấy khám thai rơi lả tả xuống đầu anh, quệt qua mặt rồi rơi vào lòng anh.
“Đúng vậy, hai tháng rồi. Chắc là dính vào hôm sinh nhật tôi.”
Ngón tay anh khẽ run lên, chậm rãi nhặt từng tờ lên, mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Vậy mà cũng không thể quay lại sao? Dù là vì đứa bé cũng không được à?”
Tôi nhìn hồ nước phía xa, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:
“Không thể quay lại được nữa đâu, Trần Đình Thâm. Đây là đứa con thứ hai của chúng ta, nhưng vẫn không giữ nổi.
Nếu không có những sai lầm đó, có lẽ giờ chúng ta đã là một gia đình bốn người hạnh phúc. Nhưng tất cả đã bị anh hủy hoại.”
“Nhưng hôm nay em cũng không nỡ bỏ con phải không?”
Anh nhìn tôi rất sâu.
“Trần Đình Thâm,” tôi chậm rãi nói, “tôi không phá thai hôm nay là vì bác sĩ bảo sau tai nạn cơ thể tôi chưa hồi phục, cần dưỡng sức trước đã.”
Tôi chưa từng tháo kính râm. Chỉ đưa tay khẽ lau khoé mắt rồi xoay người bỏ đi:
“Không phải vì anh.”
Chiếc xe của Hồ Hệ từ từ lăn bánh đến trước mặt tôi. Tôi mở cửa bước vào.
Hồ Hệ hỏi: “Giờ đi đâu?”
Tôi tháo kính râm xuống, trong mắt chẳng có lấy một giọt nước. Chống cằm nhìn anh qua gương chiếu hậu, tôi đáp:
“Dĩ nhiên là đến phim trường rồi.
Sau đó tìm cơ hội khiến An Nhược phải tự tìm đến, để tôi có thể ‘va chạm’ đúng lúc.”
Hai ngày sau, trời âm u.
Dự báo nói buổi tối sẽ có mưa.
Tôi hỏi Hồ Hệ:
“Bên Trần Đình Thâm sao rồi?”
Hồ Hệ liếc mắt lên, trả lời cực kỳ rõ ràng:
“Bị mẹ anh ta nhốt ở nhà cũ để dưỡng chân.
Tài xế ở nhà cũ xin nghỉ về quê, nên mỗi sáng chỉ có tài xế công ty mang tài liệu qua anh ta cũng không tiện ra ngoài.”
“Ừm…” Tôi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Nghe nói đoạn đường đến nhà cũ dạo gần đây nhiều xe tải chạy đêm lắm đúng không?”
“Đúng vậy. Đường cao tốc Hoa Hằng mới thông xe, nhiều xe tải chọn đường tắt này để lên cao tốc. Khoảng 9 đến 10 giờ tối là lúc đông xe nhất.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, vươn vai một cái: “Vậy thì… hôm nay đúng là một ngày đẹp trời đấy.”
Ngày đẹp thì phải làm việc thú vị.
Tôi cho đội ngũ tung tin Trần Đình Thâm ngoại tình với An Nhược trong thời gian hôn nhân.
Trước đây, dù có mập mờ thì hai người họ cũng luôn giữ khoảng cách trong các dịp công khai.
Còn những hình ảnh thân mật mà An Nhược chia sẻ trên vòng bạn bè đều là lúc ở nước ngoài.
Cho nên khi fan tôi từng cố gắng “đào bới” thì cũng không tìm được chứng cứ gì.
Vậy nên lần này tôi tung ra luôn thông tin:
Đêm tôi gặp tai nạn, Trần Đình Thâm đang ở cùng An Nhược.
Trước khi điện thoại cạn pin hoàn toàn, tôi đã gọi cầu cứu Trần Đình Thâm.
Nhưng lúc đó anh ta còn đang bận “làm những việc mà người yêu hay làm” với trợ lý, đâu có rảnh mà quan tâm đến tôi.
Tôi liền cho người tung tin nửa thật nửa giả: trong thời gian tôi nhập viện, có người trông thấy Trần Đình Thâm và Kiều Âm hẹn hò ở nước ngoài — ăn tối trong nhà hàng lãng mạn, cùng ngắm pháo hoa bên bờ sông.
Tất cả các thông tin tung ra đều không có ảnh hay video làm bằng chứng, chỉ là chữ viết.
Không có bằng chứng rõ ràng, một số người sẽ vì không cam lòng mà cố vùng vẫy, nghĩ rằng còn cơ hội phản công, rồi tự đẩy mình vào đường cùng.
Trước đó video tai nạn của tôi đã gây sốt, thêm vụ 120 bị công khai càng khiến công chúng tức giận sôi máu.
Tin đồn vừa được tung ra, ngay lập tức thổi bùng lên làn sóng phẫn nộ. Hàng loạt người thay tôi mắng chửi tên cặn bã và “tiểu tam”, đòi lại công bằng, trút giận hộ tôi.
Dù có vài người chửi tôi cố tình gây chuyện ly hôn để vu khống người vô tội nhằm giành tài sản, tôi cũng chẳng thèm bận tâm. Tôi chỉ lặng lẽ mở vòng bạn bè của An Nhược.
Cô ta hoảng loạn xoá sạch mấy bài đăng “chỉ mình tôi xem” từng khoe khoang chuyện thân mật.
Tôi bật cười thành tiếng.
Giờ mới xoá, không thấy muộn rồi sao?
Ngay hôm đó, có người tức giận đến tận công ty của cô ta chửi rủa giữa cổng, mắng cô ta không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam.
Đồng nghiệp trong công ty cũng bắt đầu lộ rõ thái độ, chẳng ai tử tế với cô ta nữa.
Công việc hiện tại của An Nhược vốn là do Trần Đình Thâm nhờ người sắp xếp.
Dù tin đồn không có chứng cứ cụ thể, nhưng lãnh đạo công ty cũng e ngại ảnh hưởng xấu.
Nể mặt Trần Đình Thâm nên không đuổi thẳng, nhưng yêu cầu cô ta nhanh chóng giải quyết cho êm chuyện.
Vì vậy tối hôm đó, An Nhược đã chủ động liên hệ với tôi, nói muốn gặp riêng.
Tôi vui vẻ đồng ý, bảo cô ta tới phim trường tìm tôi.
Cô ta phải mất hai tiếng mới đến được phim trường.
Vừa tới, An Nhược đã quỳ sụp xuống, nghẹn ngào cầu xin tôi tha thứ:
“Chị … Em biết chị luôn nghĩ là em quyến rũ anh Trần, nhưng em chỉ là một trợ lý làm thuê…”
“Xin chị đừng xúi fan của chị bắt nạt em — một người tay trắng không quyền không thế nữa được không?