Mùa hè năm đó, trước khi vào Thanh Hoa, tôi có quen với một cậu phú nhị đại trên mạng.
Anh nói muốn đặt đồ ăn ngoài cho tôi , tôi từ chối.
Anh thấy vậy liền khen tôi là người không ham vật chất.
Nhưng sự thật là… ở làng tôi làm gì có dịch vụ giao đồ ăn.
Tôi ngày nào cũng gửi tin nhắn chào buổi sáng cho anh lúc năm giờ sáng.
Anh khen tôi sống lành mặt, biết giữ gìn sức khỏe.
Nhưng thật ra là do con gà trống cứ vào lúc năm giờ là gáy, tôi bị đánh thức dậy, ngủ cũng không được nữa.
Mà mỗi lần ghi âm hay gửi tin cho anh , tôi cứ nơm nớp lo tiếng gà chui vào trong tin nhắn, để anh nghe thấy rồi phát hiện ra tôi ở dưới quê.
Cứ như vậy , tôi thấp thỏm lo sợ suốt cả mùa hè.
Đến cuối cùng anh vừa khóc vừa năn nỉ đòi đến gặp tôi .
Tôi hoảng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Vừa tưởng tượng cảnh anh phải đi máy bay, lại chuyển tàu cao tốc, rồi còn bắt xe khách đến thị trấn, tiếp tục ngồi xe máy vào tận đầu làng… cuối cùng vẫn phải tự mình lần mò đi mấy cây số đường núi vào tận nhà tôi .
Thế là tôi nhắm mắt nhắm mũi xóa anh khỏi danh sách bạn bè, xách hành lý lên đường đi học ở Thanh Hoa.
Không ngờ ngay buổi học đầu tiên, thầy trợ đã giảng kêu cả lớp quét mã QR để thêm WeChat…
Và rồi tôi nhìn thấy một cái avatar quen thuộc.
…
Bình luận